Hai đôi môi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.Khi nụ hôn đầu kết thúc, Yến Ninh lùi lại, ngắm nhìn Du Đồng Đồng đang khẽ thở dốc. Cô ấy hơi khép mắt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng trong không gian ngập tràn pheromone, tiếng thở nhẹ nhàng của cô ấy lại khiến bầu không khí càng thêm nóng bỏng.
Nhưng chẳng cần đợi cô ấy hồi sức, Yến Ninh lại cúi xuống lần nữa.
"Nhanh vậy mà đã lên level rồi à!" Du Đồng Đồng nghĩ thầm, tay vô thức siết chặt ga giường.
Không chịu nổi cường độ, cô ấy đành đập nhẹ vào lưng Yến Ninh, định ra hiệu dừng lại. Nhưng Yến Ninh chẳng hề nhượng bộ. Cô tắt đèn, kéo cô ấy lên đầu giường, tiếp tục nụ hôn đầy cuồng nhiệt.
"Đây chính là mùi vị của Đồng Đồng—một quả cam mọng nước, ngọt ngào không cưỡng nổi."
Trong lòng Yến Ninh ngập tràn niềm hạnh phúc.
"Lấy Omega đúng là thiên đường. Biết thế nghe mẹ sớm hơn, mình đã cưới từ năm 24 tuổi rồi, cần gì đợi đến 29?!"
Niềm vui của Yến Ninh, Du Đồng Đồng không hề biết.
Còn niềm vui của Du Đồng Đồng, Yến Ninh đương nhiên càng không thể ngờ.
Trong lúc cùng cô trao nụ hôn, tâm trí cô ấy lại mơ màng nghĩ về một kế hoạch khác, chẳng liên quan đến hiện tại.
--- Thật tiếc hôm nay chỉ có thể dừng lại ở việc hôn nhau thôi.
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học đánh thức Du Đồng Đồng dậy đúng giờ. Cô ấy vừa động đậy một chút, Yến Ninh cũng tỉnh dậy theo.
“Mấy giờ rồi?” Yến Ninh với tay tìm điện thoại, liếc nhìn màn hình: “Mới sáu giờ thôi à.”
Du Đồng Đồng khẽ vỗ đầu, ngồi dậy, hơi tỉnh táo lại, sau đó vỗ vào vai Yến Ninh: “Chị không dậy à?”
Yến Ninh đưa tay kéo cô ấy ngã xuống, để cô ấy nằm trên người mình. Cô ngáp một cái, nói: “Nhà chị thức muộn lắm, bữa sáng ăn lúc tám giờ. Giờ còn sớm mà.”
Cô xoa đầu Du Đồng Đồng, dỗ dành: “Đồng Đồng, ngủ thêm một lát đi.”
Tối hôm qua, một Alpha tràn đầy năng lượng như cô lần đầu được trải nghiệm chút “mặn mà”, cứ quấn quýt đến nửa đêm. Sau đó lại phấn khích đến tận rạng sáng mới thật sự ngủ được. Tính ra, Yến Ninh chỉ ngủ được năm tiếng.
Du Đồng Đồng cũng hơi buồn ngủ, nhưng đồng hồ sinh học đã cài cố định, cứ đến giờ là tự động tỉnh táo, không cách nào ngủ lại được. Hơn nữa, chiều nay cô ấy còn có tiết học.
Nghĩ đến đây, cô ấy lại chống tay, định rời khỏi người Yến Ninh. Không ngờ tay cô ấy lại đặt ngay lên bụng cô, suýt chút nữa ấn khiến cô buồn nôn.
Lần này, Yến Ninh hoàn toàn tỉnh giấc.
Cô xoa bụng, giả vờ than vãn: “Trời ơi, ngày đầu tiên sau khi kết hôn mà nàng chồng suýt mất mạng trên giường!”
Du Đồng Đồng bị chọc cười, đẩy cô xuống giường, ra lệnh: “Chiều nay em có tiết, mau đi xem quần áo em phơi đã khô chưa?”
Trải qua một đêm, mối quan hệ của hai người đã thân thiết hơn rất nhiều. Yến Ninh bị sai bảo cũng không giận, xỏ dép, nghiêm trang cúi chào, miệng hô: “Tuân lệnh!”, rồi đi vào phòng giặt.
Quần áo của Du Đồng Đồng đã được gấp gọn gàng để trong giỏ tre, giặt sạch sẽ, sấy khô và ủi phẳng, chỉ là chưa mang lên phòng.
Yến Ninh kiểm tra một lượt, xác nhận vết dầu trên quần áo đã sạch hoàn toàn mới yên tâm.
Trên quần áo tỏa ra hương oải hương thoang thoảng – mùi hương mà nhà họ Yến thường dùng. Giờ đây, cơ thể Du Đồng Đồng cũng nhuốm mùi của nhà họ Yến rồi.
Đã là người một nhà!
Yến Ninh ôm quần áo, vui vẻ quay lại phòng, giao cho Du Đồng Đồng.