Ninh Sở Khắc không có động lực lớn như hắn, mỗi lần đều nói còn sớm, không vội, qua năm lại viết cũng vẫn kịp, nàng gần đây cũng đang vâng theo kỳ vọng của Khang Hi, luyện chữ cuồng thảo, cộng thêm vội vàng thích ứng sinh hoạt của hoàng a ca. Nỗ lực đương nhiên là có hồi báo, Ninh Sở Khắc bởi vì chữ viết được chút khen ngợi, cũng nhiều ít quen với sinh hoạt trong cung, khó khăn nhất chính là buổi sáng dậy sớm, các việc khác cũng không vấn đề gì.
Trong lúc đó, Ninh Sở Khắc còn đi Dực Khôn Cung hai chuyến, kia hẳn là thời khắc khẩn trương nhất sau khi nàng biến thành Cửu a ca.
Hoàng đế nhiều con trai, lại trăm công ngàn việc, muốn nói người hắn hiểu biết sâu nhất cũng chỉ có Thái Tử, những đứa con trai khác dù khác thường hắn cũng rất khó nhìn ra vấn đề. Làm cha không hiểu con trai, làm nương có thể không biết sao? Dận Đường 6 tuổi mới dọn đến phủ a ca, trước đó vẫn luôn được nuôi ở trước mặt Nghi Phi, dù hắn dọn ra ngoài cũng thường xuyên đi thỉnh an Nghi Phi, muốn nói người hiểu hắn nhất, một người là lão thập từ nhỏ chơi ở bên nhau, trừ hắn ta ra, chính là ngạch nương Nghi Phi.
Lão thập gần đây ham thích với việc giúp cửu ca của hắn giải vây, tâm tính lại đơn giản, chưa từng cảm thấy có vấn đề gì. Bởi vậy Ninh Sở Khắc cảm thấy ở trên con đường sắm vai Cửu a ca này của nàng, khảo nghiệm lớn nhất chính là Nghi Phi nương nương ở trong Dực Khôn Cung, có thể lừa gạt được vị này liền không thành vấn đề, lần trước thời điểm trao đổi tình báo, Dận Đường cũng đã nói như vậy.
Ninh Sở Khắc lấy cớ bị thương ở phủ a ca mấy ngày, cảm giác các mặt đều đã chuẩn bị tốt mới đi tiếp thu kiểm duyệt.
Nàng lúc ấy áp lực cực lớn, sau lại phát hiện cũng không khó như vậy, vừa gặp mặt, Nghi Phi đã hỏi tình hình vết thương, lúc sau chính là các loại quan tâm, các loại đau lòng, dặn hắn sau này đừng lỗ mãng như vậy nữa, lại khuyên hắn cách xa lão bát, tên kia không phải người tốt gì, thấy Ninh Sở Khắc nhíu mày còn liên tục thở dài: "Con đúng là đồ ngốc! Con bồi hắn đi đến chùa cầu phúc, con bị thương thành như vậy, hắn có tỏ vẻ gì không? Đi thăm con được mấy lần? Lại tặng đồ gì?"
Nghi Phi càng nói càng tức giận, nàng nhìn Dận Tự liền giống như nhìn thấy Đức phi, mỗi người đều nói, hoà ái tốt, kỳ thật đó là dối trá nhất. Hắn không có chút lòng dạ, sao có thể trong bất động thanh sắc đánh ra một mảnh thanh danh tốt? Có thể ở trong tay Huệ phi vẫn kiếm được chỗ tốt? Có ai không biết Huệ phi chán ghét ngạch nương lão bát - Vệ thị?
"Bổn cung trước nay nhìn hắn không thuận mắt, nghe nói hai đứa nháo đến không vui đúng không? Vậy vừa lúc, sau này bớt để ý đến hắn ta đi!"
Nghi Phi cũng đã nghe nói Dận Tự xa cách Dận Đường, đi càng gần cùng Dận Trinh, hắn tìm tới Dận Trinh không phải bởi vì đối phương là tâm can bảo bối của Đức phi sao? Đức phi đau thập tứ tựa như nàng đau lão cửu vậy! Sau này Vệ thị lại có phiền toái gì, hắn có thể xúi giục thập tứ nhờ Đức phi hỗ trợ.
Nhưng Đức phi cũng không phải là kẻ khờ.