"Ừ."
Khóe miệng Hoắc Tứ Dữ sắp kéo đến tận mang tai, ngay cả sợi tóc cũng như đang hất lên kiêu ngạo, anh lơ đãng lấy điện thoại ra: “Cho cậu xem bạn trai của tôi."
"Hả?"
Giọng nói oang oang của Dương Kiến khiến cô trợ lý đi ngang qua giật mình, cô ấy theo bản năng nhìn sang rồi cười gượng gạo: “Cẩn thận cẩn thận, chú ý an toàn."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn." Cô gái gật đầu, vội vàng chạy đi, nếu không phải tại đạo diễn thì cô ấy cũng sẽ không suýt ngã.
"Cậu, cậu có bạn trai rồi?"
Hoắc Tứ Dữ kiêu hãnh gật đầu, anh vẫy tay ra hiệu cho đạo diễn lại gần: “Cho cậu xem."
Trên màn hình, hai người đều mặc áo choàng tắm, có vẻ như đang chụp ở phòng khách nhà mình, chàng trai phía trước thấp hơn Hoắc Tứ Dữ nửa cái đầu, mỉm cười rạng rỡ nhìn vào ống kính, giơ tay làm biểu tượng "yeah".
Còn Hoắc Tứ Dữ phía sau cúi đầu nhìn chàng trai phía trước, ánh mắt chan chứa tình cảm sắp tràn ra ngoài, khóe miệng anh khẽ mỉm cười, tay trái ôm eo Diệp Tinh Nhiên.
Hoắc Tứ Dữ hài lòng nhìn đạo diễn như thể bị đứng hình, đây là ảnh anh chụp hôm qua sau khi tắm xong đi tìm Diệp Tinh Nhiên, làn da của chàng trai vừa tắm xong trắng hồng, Hoắc Tứ Dữ nhìn mà máu nóng sục sôi, ngứa ngáy trong lòng.
"Cậu nhóc này đẹp trai thật đấy, không phải fan của cậu đấy chứ, nhìn cũng chỉ mới tốt nghiệp đại học thôi."
Dương Kiến nhíu mày "chậc" một tiếng: “Chẳng lẽ còn chưa tốt nghiệp?"
"Hơn tôi hai tháng."
Lại nói đến cái mụn bọc ở khóe miệng, nhìn kỹ có thể thấy lớp phấn dày cộp trên đó đã bắt đầu nứt ra, Dương Kiến kinh ngạc đến mức hồi lâu không hoàn hồn, cơ mặt cũng càng thêm méo mó. Hoắc Tứ Dữ kia sao lại có cái giọng điệu tự mãn như vậy chứ, chẳng qua là người yêu đẹp trai thôi mà. Vị đạo diễn đưa tay che miệng: "Thôi thôi thôi, cậu mau cất đi, đừng để người khác nhìn thấy."
"Sao lại không thể để người khác thấy?"
Dương Kiến muốn đạp cho anh ta một phát chết luôn: "Tôi còn quay phim được nữa không?"
"Anh sẽ để tin tức lộ ra ngoài?"
Ai cũng biết đoàn phim của Dương Kiến là kín tiếng nhất, mọi người đều đã ký thỏa thuận bảo mật, trước khi phim công chiếu sẽ không có bất kỳ tin tức nào bị tiết lộ ra ngoài.
"Sẽ không."
"Vậy thì được rồi."
Dương Kiến cứng họng, chưa từng thấy ai mặt dày như vậy. Cơn tức trong l*иg ngực ứ nghẹn hồi lâu cuối cùng cũng được thở ra, ông không chấp nhặt với anh ta nữa: "Cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
"Yên tâm."
Dương Kiến gật đầu, ông yên tâm về diễn xuất của Hoắc Tứ Dữ, tám năm trước, hai người lần đầu hợp tác, ông đã bị diễn xuất của Hoắc Tứ Dữ làm kinh diễm, đến bây giờ, anh ta vẫn luôn tiến bộ, khiến người ta không đoán được đỉnh cao của anh ta là khi nào.
"Nhân vật lần này của cậu tuy là nam phụ, nhưng cũng là vai phản diện quan trọng chỉ sau nam chính. Hắn ta vốn là một cảnh sát, chính nghĩa và tà ác trong lòng luôn đấu tranh lẫn nhau, đôi khi ngay cả bản thân hắn ta cũng không biết mình đang làm gì."
Hoắc Tứ Dữ gật đầu: "Hiểu rồi."
Kịch bản này đã nằm trong tay anh ta nửa năm, được đọc đi đọc lại nhiều lần, Hoắc Tứ Dữ đã xem qua nguyên tác từ năm ngoái, vai phản diện này có chiều sâu, có câu chuyện, nếu diễn tốt sẽ còn nổi bật hơn cả nam chính.
"Vậy thì được, tôi cũng không nói nhiều nữa, cậu chuẩn bị cho tốt đi, tôi đi xem hai đứa nhỏ kia thế nào."