Đúng lúc mọi người đang phỏng đoán, trên trời vang lên tiếng hót trong trẻo của Bạch Loan, không khỏi thu hút sự chú ý của bọn họ. Chỉ thấy Bạch Loan từ trên trời lượn vòng xuống, đậu vững vàng bên cạnh quảng trường Tự Tại phong. Sau đó, Bạch Loan khom người xuống một cách tao nhã, để hai bóng người trên lưng nó xuống.
Hai người kia mặc y phục màu xanh đen, giữa đám đông đen trắng như một dòng nước trong, đặc biệt khác biệt. Nếu không phải trên thắt lưng của bọn họ có huy hiệu Thiên Huyền Tông rất rõ ràng, mọi người sẽ lầm tưởng bọn họ là đệ tử ngoại tông đến quan lễ. Phải biết rằng, đệ tử kiếm tu thường ngự kiếm phi hành, đệ tử chưa Trúc Cơ sẽ đi bằng một chiếc thuyền nhỏ, chưa từng thấy ai cưỡi Bạch Loan.
—— Khoan đã!! Đệ tử Thiên Huyền Tông không mặc y phục của đệ tử kiếm tu, lại còn không ngự kiếm phi hành.
—— Chẳng phải đây chính là đồng môn y tu trên Chung Linh phong mà mọi người vẫn đồn đại, chưa từng gặp mặt hay sao?!
Trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay vậy mà lại được gặp hai y tu cùng lúc?
Các đệ tử kiếm tu sau khi kinh ngạc ban đầu, ánh mắt nhìn bọn họ đều có chút ngây dại. Những người đến quan lễ đều là đệ tử kiếm tu thế hệ mới của Thiên Huyền Tông, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Bạch Toàn. Kiếm tu cùng thế hệ với Bạch Toàn cũng đã Nguyên Anh rồi, hôm nay có thể không cần đến đại điển nhập môn.
Bạch Toàn tạm thời không quan tâm đến ánh mắt của người khác. “Sư đệ, ngươi phải đứng ở giữa quảng trường, nhìn thấy năm kiếm tu kia không? Ngươi đứng bên cạnh bọn họ, đợi chưởng môn bắt đầu đại điển nhập môn là được.” Nàng dặn dò tiểu sư đệ nhà mình một hồi, mãi đến khi thấy Sở Kỳ gật đầu mới yên tâm.
“Đi đi, sư tỷ đợi ngươi ở đây.” Lát nữa còn phải đưa sư đệ bình an vô sự về Chung Linh phong. Bạch Toàn dự định như vậy.
Tách khỏi Bạch Toàn, Sở Kỳ bước về phía giữa quảng trường. Cậu đến hơi muộn, khó miễn khỏi bị các đệ tử khác trong tông môn dùng ánh mắt hoặc là thần thức đánh giá. Nếu đến sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không ngại ngùng như vậy. Sở Kỳ ngây thơ nghĩ, hoàn toàn không biết rất nhiều kiếm tu không phải đang nhìn cậu đến muộn, mà là đang nhìn một kỳ quan trăm năm khó gặp —— đệ tử y tu mới nhập môn của Thiên Huyền Tông!
Các sư đệ khóa này thật sự là gặp thời, có thể cùng tiểu sư đệ y tu nhập môn. Năm đó bọn họ nào có đãi ngộ như vậy! Trong lòng rất nhiều đệ tử đến quan lễ đều dâng lên một cỗ cảm xúc hâm mộ, chỉ có những kiếm tu trưởng thành từng trải qua thương tổn mới thực sự hiểu được, thuật chữa trị của y tu ấm áp biết bao. Đương nhiên, đây chỉ là số ít kiếm tu Thiên Huyền Tông được hưởng đãi ngộ này khi cùng rèn luyện với đệ tử y tu ngoại tông. Đa số kiếm tu trẻ tuổi bị thương đều dựa vào tự lành, bị thương nặng thì dựa vào thuốc. Ví dụ như tên kiếm tu sư đệ đứng bên cạnh tiểu sư đệ y tu kia, lúc này lại thẳng thừng nói: “Sao ngươi đến muộn vậy, chẳng lẽ sáng sớm lại ngủ nướng?”
Hàng loạt đệ tử kiếm tu đến quan lễ đều hận rèn sắt không thành thép: “...” Sư đệ, ngươi nói chuyện như vậy sau này sẽ không có thuật chữa trị đâu!
“Không có ngủ nướng, nhưng Chung Linh phong cách Tự Tại phong hơi xa, Bạch Loan bay nửa canh giờ mới đến.” Ngoài dự đoán của mọi người, tiểu sư đệ y tu vậy mà lại trả lời với giọng điệu tốt.
Sau khi trả lời câu hỏi của Yến Cửu Ca, Sở Kỳ phát hiện ánh mắt nhìn cậu không những không giảm mà còn tăng lên, liền hơi lo lắng hỏi Yến Cửu Ca: “Bộ đồ này của ta có kỳ lạ quá không... Tháo trâm cài tóc bằng lá bạc xuống có khá hơn chút không?”
Yến Cửu Ca nhìn chăm chú.
Vừa rồi khi Sở Kỳ còn ở xa, hắn đã nhìn qua một lượt, giờ ở gần nhìn kỹ vài lần, liền thấy dái tai dưới lá bạc hơi đỏ, nổi bật với ngũ quan tuấn tú của Sở Kỳ, toát ra vài phần đáng yêu mà ngày thường không thấy.
“Không kỳ lạ, rất hợp với ngươi.” Yến Cửu Ca khẳng định, thầm nghĩ trước kia y phục của Sở Kỳ mặc quá đơn giản, loại trang sức nhỏ tinh xảo lại đẹp mắt này càng hợp với cậu hơn. Cuối cùng, Yến Cửu Ca liếc thấy vẻ băn khoăn trong mắt Sở Kỳ, không khỏi bổ sung một câu: “Rất đẹp, không gạt ngươi đâu.”
“Ồ, vậy à.” Sở Kỳ hơi yên tâm, cái miệng khó tính của Yến Cửu Ca mà cũng nói không có vấn đề, vậy chắc là thật sự không có vấn đề. Có lẽ là cậu quá căng thẳng.
Đúng lúc Sở Kỳ đang cảm khái, một tiếng chuông ngân dài đột nhiên vang lên từ phía đại điện trước quảng trường.
“Boong——!” Linh lực dồi dào theo tiếng chuông từng đợt lan ra, khiến người ta kính sợ, tất cả tâm tư rối loạn đều bị gạt bỏ, chỉ còn lại sự thanh tịnh trong khoảnh khắc.
“Đại điển nhập môn chính thức bắt đầu——!” Giọng nói ngân dài uy nghiêm trang trọng, một luồng khí tức ngưng trọng bao phủ trước mặt Sở Kỳ và những người khác. Chỉ thấy chưởng môn Thiên Huyền Tông từ trong đại điện bước ra.