Anh nhếch môi, giọng điệu đầy chế giễu:
“Nhà họ Tống đang trên đà suy thoái, Tống Hy Yến với tư cách con trưởng sẽ cần phải liên hôn. Cậu không thể bước vào nhà họ Tống, sớm muộn cũng phải chia tay.”
Sao lại có người độc địa như vậy? Anh ta dám nói rằng người khác chắc chắn sẽ chia tay!
“Đó là chuyện của tôi và Hy Yến, không liên quan gì đến Hoắc thiếu cả.” Giang Bạch Chiêu dù đầu óc vẫn còn quay cuồng nhưng vẫn cố gắng đáp trả, ánh mắt không hề nao núng.
Hoắc Trạm Nam có vẻ bất ngờ trước sự cứng đầu của cậu. Trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ thích thú ngày càng rõ ràng. Một mỹ nhân mang gai nhọn, càng khó chinh phục lại càng khiến anh cảm thấy thỏa mãn.
“Đúng là không liên quan đến tôi,” Hoắc Trạm Nam cười cợt, rồi thong thả nói, “Tôi chỉ muốn cậu hôn tôi một cái để bồi thường mà thôi.”
Giang Bạch Chiêu tức đến mức nhíu chặt mày, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Rõ ràng, Hoắc Trạm Nam đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cậu mím môi, quyết định im lặng để bày tỏ sự phản kháng.
Thế nhưng, Hoắc Trạm Nam lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu vẫn điềm nhiên nhưng mang theo sự đe dọa:
“Giang Bạch Chiêu, đã ba phút trôi qua. Cậu chắc chắn muốn tiếp tục lãng phí thời gian sao? Cậu đoán xem, tôi là nhân vật chính của buổi tiệc tối nay. Nếu tôi vắng mặt quá lâu, liệu có ai tới đây tìm không? Và nếu tôi nói rằng chính cậu mời tôi vào phòng, cậu nghĩ họ sẽ tin ai?”
“Anh…” Giang Bạch Chiêu tức đến run người. Đây rõ ràng là lời đe dọa trắng trợn!
Nhưng cậu biết, mọi người chắc chắn sẽ tin Hoắc Trạm Nam.
Bởi vì anh ta chính là người đặt ra luật chơi.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa cậu và Tống Hy Yến… thực sự có những bí mật không thể tiết lộ.
Ngón tay mảnh mai của Giang Bạch Chiêu nắm chặt lấy góc chăn, tâm trí xoay chuyển nhanh chóng để tìm cách thoát thân.
Nhưng Hoắc Trạm Nam đã quyết định ép buộc, cứng mềm đều không ăn thua. Cậu thực sự có thể trốn thoát sao?
“Chiêu Chiêu, bốn phút rồi đấy.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Trạm Nam vang lên, mang theo từ tính đầy quyến rũ nhưng cũng lạnh lẽo như tiếng gõ cửa của tử thần.
Đôi mắt Giang Bạch Chiêu dần đỏ lên, cậu gần như nghẹn ngào, khẽ cầu xin:
“Hoắc thiếu, đây là lần đầu tiên tôi gặp ngài, ngài có thể tha cho tôi được không?”
“Chiêu Chiêu…” Hoắc Trạm Nam nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt xanh thẳm sắc bén như lưỡi dao, giọng nói khàn khàn:
“Đừng dùng khuôn mặt này để bày ra dáng vẻ mặt như thế trước tôi. Nếu không, cậu sẽ không chỉ phải hôn tôi một cái đơn giản như vậy đâu.”
Ý nghĩ đó khiến Hoắc Trạm Nam chỉ muốn giữ chặt Giang Bạch Chiêu, ép cậu dưới thân mình, nghiền ngẫm từng chút một, nuốt trọn vào lòng.
Giang Bạch Chiêu hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Cậu dường như có thể nghe rõ tiếng thời gian tích tắc trôi qua, mỗi khoảnh khắc đều như lưỡi dao cắt vào tâm trí. Liệu có ai sẽ đến tìm Hoắc Trạm Nam không?
Cuối cùng, Giang Bạch Chiêu nghẹn ngào, cúi đầu chịu nhục:
“Chỉ một lần… nếu tôi hôn một cái, ngài sẽ tha cho tôi, đúng không?”
“Ừm, xem biểu hiện của cậu thế nào.” Hoắc Trạm Nam nhếch môi, bước tới mép giường và ngồi xuống. Đôi chân dài, thon gọn của anh vắt chéo một cách ưu nhã, ánh mắt chờ đợi nhìn Giang Bạch Chiêu.