Cô Ấy Không Nghe Lời

Chương 5: Đại ma vương

Đối với những hành động nhỏ của học sinh, Mã Văn Cường nhìn thấu nhưng cũng không vạch trần ra. Thấy thời gian cũng đã gần đến, lúc này ông mới ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu cho mọi người giữ trật tự một chút.

Biết Mã Văn Cường sắp giới thiệu bạn học mới, mọi người đều ăn ý mà ngồi lại ngay ngắn, từng đôi mắt mở to nhìn chăm chú vào Mã Văn Cường, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Có lẽ là lần đầu tiên được cảm nhận sự hiện diện rõ rệt như vậy trước mặt các học sinh, Mã Văn Cường ưỡn ngực, giọng nói không tự chủ mà vang lên: "Chắc hẳn các em cũng đã nghe qua, đây là học sinh mới được chuyển đến lớp chúng ta. Trước đây vì lý do sức khỏe nên em ấy luôn học tại nhà, học kỳ này chính thức chuyển sang học ở lớp chúng ta."

Giọng nói của Mã Văn Cường vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng học, và không ai chú ý rằng, người đang ngồi ở một góc, cúi đầu ngủ suốt từ đầu buổi, lúc này hơi cử động một chút.

"Trước tiên em tự giới thiệu về mình một chút đi."

"Chào mọi người, tớ tên là Chu Lạc Lạc."

Cô gái đứng trên bục giảng mỉm cười nhẹ nhàng, thoạt nhìn rất dịu dàng, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên sự xa cách lạnh lùng.

Mã Văn Cường đứng bên cạnh Chu Lạc Lạc, còn nghĩ rằng cô sẽ nói thêm vài câu, ít nhất cũng nên giới thiệu sở thích hoặc sở trường của mình. Nhưng không ngờ đối phương chỉ giới thiệu mỗi cái tên, còn lại thì hoàn toàn không đề cập đến.

Các bạn học ngồi phía dưới đều chăm chú nhìn cô, hy vọng cô sẽ nói thêm gì đó.

Nhưng học sinh chuyển trường mới đến này dường như hoàn toàn mặc kệ ánh mắt mong chờ của mọi người, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhạt, đứng yên tại chỗ, cũng không có ý định nói thêm nửa câu.

Bầu không khí nháy mắt trở nên gượng gạo, khiến không ít bạn học ngồi phía dưới từ bỏ ý định muốn làm quen. Mặc dù mỹ nhân quả thật rất đẹp, nhưng tính tình có vẻ hơi lạnh lùng.

"À... Có lẽ bạn Chu vì lý do sức khỏe nên tính cách có phần hướng nội. Hy vọng mọi người sẽ thông cảm và quan tâm đến bạn ấy nhiều hơn."

Mã Văn Cường nói xong, ánh mắt quét một vòng quanh lớp học, đang chuẩn bị tìm chỗ ngồi cho Chu Lạc Lạc, thì biểu cảm của ông đột nhiên cứng đờ.

Trong phòng học, bàn ghế được sắp xếp chỉnh tề, mỗi chỗ đều đã có học sinh ngồi. Chỉ còn lại một vị trí trống ở góc lớp, nhưng không may đó lại là chỗ ngồi bên cạnh "đại ma vương" nổi tiếng của lớp.

Chu Lạc Lạc dường như nhìn ra được sự khác thường trong mắt của Mã Văn Cường. Cô theo tầm mắt của ông mà nhìn qua, liền thấy một mái tóc đỏ rực nổi bật đang cúi xuống.

Lông mày khẽ nhướn lên, trong mắt thoáng qua một tia hứng thú. Không đợi thầy chủ nhiệm lên tiếng, cô trực tiếp bước về phía vị trí trống duy nhất ấy.

Tầm mắt mọi người nhìn theo từng bước đi của cô, đến khi thấy Chu Lạc Lạc bước vào "khu vực cấm" ấy, cả phòng học đồng loạt vang lên tiếng hít thở sâu đầy khϊếp sợ.

Ngay cả Mã Văn Cường cũng không nghĩ tới học sinh mới lại can đảm đến vậy, trực tiếp bước đến chỗ người khó chọc nhất trong lớp.

Với tính cách của "đại ma vương" kia, Mã Văn Cường gần như có thể tưởng tượng được cảnh tượng đáng sợ sắp xảy ra. Đừng nói đến việc thương hoa tiếc ngọc*, chỉ cần nói "cút" đã xem như là tử tế rồi.

*Thương hoa tiếc ngọc: Thái độ, hành xử nhẹ nhàng, lịch sự, không nỡ tổn thương, xúc phạm đến phái nữ.

Trơ mắt nhìn cô thản nhiên ngồi xuống bên cạnh "đại ma vương", Mã Văn Cường đang định tìm cách để cứu vãn tình hình, nhưng mái tóc đỏ rực kia lại từ từ ngẩng đầu lên.

Tối hôm qua, Hạ Giai Thành chơi bài đến tận hai giờ sáng, sáng nay lại bị ông già cố chấp lôi cổ đến trường. Cả người mệt mỏi, mắt mở không nổi, vừa vào lớp đã lập tức nằm xuống bàn ngủ bù.

Ban đầu, anh ngủ rất ngon, cũng không có ai dám lại gần quấy rầy, nhưng không ngờ thứ đánh thức anh không phải tiếng chuông trường học, mà lại là giọng khàn như vịt đực của Mã Văn Cường.

Chẳng phải chỉ là học sinh mới chuyển tới thôi sao? Cần gì phải kích động như vậy?

Cũng kông biết vì sao, sau khi bị Mã Văn Cường đánh thức, anh không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, nhưng lại lười ngẩng đầu dậy, nên đành nằm trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng động, Hạ Giai Thành không nghĩ tới nữ sinh này lại ngồi xuống bên cạnh mình. Khi anh vừa định ngẩng đầu quát cô "cút đi".

Đột nhiên tầm mắt anh vừa lúc đối diện với cô, trong một khoảnh khắc, mọi âm thanh dường như biến mất.

Nữ sinh có đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc, tựa như mang theo nửa phần ý cười, nhưng lại không thật sự chạm tới đáy mắt, mà lại lộ ra một chút u buồn.

Ánh mắt cô như những gợn sóng nhẹ nhàng, theo sau là một nụ cười khẽ, thanh âm dễ nghe vang lên bên tai: "Xin chào, tôi tên là Chu Lạc Lạc."

Nửa khuôn mặt Hạ Giai Thành bị che khuất bởi cánh tay, mái tóc đỏ cũng khó khăn che đi một phần ánh mắt.

Không ai để ý thấy yết hầu thiếu niên khẽ chuyển động, cũng không ai chú ý đến ánh mắt anh hơi sững sờ.

Trong phòng học, mọi người đều cảm thấy khϊếp sợ khi nghe cô chủ động chào hỏi.

Không khí trong phòng tựa như lâm vào đình trệ, tất cả mọi người theo bản năng mà nín thở, nghĩ rằng học sinh mới chuyển đến này chết chắc rồi, nói không chừng hôm nay vừa mới chuyển đến, ngày mai đã phải rời đi.

Hạ Giai Thành dường như nhận ra bản thân không thích hợp, nhịp tim đập nhanh bất thường. Lông mày anh bất giác nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía cô có phần sắc bén.

Hạ gia nhiều thế hệ làm nghề y, tuy rằng anh thà chết cũng không muốn trở thành bác sĩ, nhưng do từ nhỏ đã mưa dầm thấm lâu, cho nên chỉ cần liếc mắt anh cũng có thể nhìn ra cô gái trước mặt này khí huyết không đủ, cơ thể suy yếu, là một người cứ cách vài ngày thì phải đến bệnh viện.

Rõ ràng là một ma ốm, nhưng đôi mắt lại trong trẻo. Chỉ có điều ý cười thoáng qua trong đôi mắt ấy lại mơ hồ khiến người khác cảm thấy bực bội.

"Chậc."

Không biết vì lý do gì, chữ "cút" kia cuối cùng cũng không thốt ra được. Hạ Giai Thành tiếp tục vùi đầu vào cánh tay, quyết định phớt lờ người bên cạnh.

Nhưng Hạ Giai Thành không phát hiện ra rằng, ngay khoảnh khắc anh một lần nữa vùi đầu vào khuỷu tay, ý cười trong đáy mắt Chu Lạc Lạc lại rõ hơn vài phần.

Diễn biến câu chuyện bất ngờ rẽ sang một hướng khác.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng học sinh mới chuyển trường đến này sẽ bị đại ma vương dọa cho hai mắt đẫm lệ, thì anh lại... tiếp tục ngủ?! Ngủ sao?!

Trời ạ... Đây thật sự vẫn là Hạ Giai Thành mà họ biết sao?!

Nên nhớ lúc trước vì gương mặt điển trai này của Hạ Giai Thành, đã có không ít cô gái mơ mộng muốn lao vào người anh.

Nhưng bất kì người nào tiến lại gần đều sẽ bị anh dùng thủ đoạn tàn nhẫn dọa cho sợ hãi, không còn dám đến gần trong vòng bán kính 10 mét. Thậm chí có người nhát gan đến nỗi còn xin chuyển trường ngay lập tức.

Ở các trường khác, trùm trường thường tán tỉnh hết nữ sinh này lại đến nữ sinh khác. Nhưng trong trường này, đừng nói đến việc tán tỉnh, ngay cả đến gần anh còn không được.

Hạ Giai Thành đối xử với con gái chẳng khác gì đối với virus, ghét bỏ đến mức cực đoan.

Rõ ràng sự thật hẳn phải là như vậy. Nhưng tại sao bây giờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này?!

Chu Lạc Lạc vừa ngẩng đầu lên, đã đối diện với một loạt ánh mắt trừng lớn như chuông đồng.

Cô hơi nhướng mày, tựa như đang hỏi: Mấy người đang làm gì vậy?

Ngay lập tức, cả lớp như có sự ăn ý mà đồng loạt cúi đầu xuống.

Trong lòng âm thầm hét lên: Học sinh mới chuyển trường đến này rốt cuộc là sinh vật thần kỳ gì vậy? Hạ ma vương vậy mà không đuổi cậu ấy đi sao? Chẳng lẽ Hạ Giai Thành bỗng nhiên giác ngộ? Hay là không thể hung dữ nổi trước một khuôn mặt đẹp như tiên? Cho nên có câu nói "Nhan sắc là chính nghĩa" là thật sao?

.......

Ngay cả thầy giáo chủ nhiệm Mã Văn Cường cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho sững sờ thật lâu không hoàn hồn. Nhưng ông vẫn không quên bản thân mình là một giáo viên, vì vậy liền ho nhẹ hai tiếng để che giấu hành động vừa rồi.

Nhưng trong lòng ông cũng không ngừng lẩm bẩm như các học sinh khác: Cái tên tiểu tử này hôm nay sao lại ngoan thế chứ?

Trong lớp cũng chỉ còn mỗi chỗ trống duy nhất là vị trí bên cạnh Hạ Giai Thành.

Ban đầu ông vốn định sắp xếp cho Cao Trạch ngồi ở đó, rồi để học sinh mới chuyển trường đến ngồi vào chỗ của Cao Trạch.

Hạ Giai Thành và Cao Trạch vốn nổi tiếng là bộ đôi ma vương trong trường. Hai người này mà ngồi cạnh nhau là có thể khiến cả trường loạn mù mịt cả lên. Cũng chính vì lý do này mà lúc trước ông phải tách hai người họ ra.

Theo nguyên tắc không để học sinh mới phải chịu thiệt, Mã Văn Cường vốn dĩ định sắp xếp để hai tên ma vương này ngồi cùng nhau, nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại trở thành thế này?!

"Khụ, vậy thì bạn học Chu cứ ngồi tạm ở chỗ đó trước đi."

Mã Văn Cường mất một lúc lâu mới lấy lại được giọng nói của mình, cố gắng tỏ ra uy nghiêm của một giáo viên chủ nhiệm, giọng nói cố ý trầm xuống: "Được rồi, chúng ta chính thức bắt đầu buổi học!"