“Phong tiên sinh, cha mẹ của Lục tiểu thư đến, họ nói muốn gặp cô ấy.” Người bảo vệ gõ cửa, nhẹ giọng báo cáo với người bên trong.
Phong Ngôn vẫn chìm đắm trong thế giới của mình. Anh cầm một lọn tóc của Lục Miểu Miểu, quấn qua quấn lại giữa ngón trỏ và ngón giữa, hoàn toàn không để tâm đến lời của bảo vệ. So với việc nghe lời báo cáo, lọn tóc đen bóng, mềm mại như tơ lụa của cô rõ ràng hấp dẫn anh hơn nhiều.
Những sợi tóc này, khi quấn quanh ngón tay anh, mang lại cảm giác gần gũi và thân mật khiến anh hài lòng. Nhưng dù vậy, trong lòng anh vẫn có chút bực bội: "Tại sao lần này tiểu Miêu lại bệnh lâu đến thế? Bao giờ mới có thể mang cô ấy về nhà đây?"
Không kìm được cảm giác khó chịu, Phong Ngôn cúi xuống, vùi mặt vào cổ Lục Miểu Miểu, để mùi hương thoang thoảng từ cô lấp đầy khứu giác, xua tan mùi thuốc sát trùng khó chịu trong phòng.
Lục Miểu Miểu liếc nhìn anh, thấy Phong Ngôn không hề để ý đến lời của người bảo vệ, cô liền biết anh giao quyền quyết định cho cô. Trầm ngâm một lúc, cô nhẹ giọng bảo người bên ngoài vào.
“Miểu Miểu!” Cha mẹ cô, Lục Quân và Trương Chi Dung, bước vào, trên tay mang theo bao lớn bao nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của họ, Lục Miểu Miểu chỉ muốn bật cười. Cô lạnh lùng hỏi: "Hai người đến đây làm gì?"
Phong Ngôn cuối cùng cũng nhận ra có người vào phòng. Anh hơi ngẩng đầu, đôi mày nhíu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ không hoan nghênh.
Trương Chi Dung và Lục Quân vừa định mở miệng thì bị ánh nhìn đen nhánh, không gợn sóng của Phong Ngôn làm cho sợ hãi. Đôi mắt ấy... như thể họ không phải người sống trong mắt anh.
Trương Chi Dung thúc nhẹ khuỷu tay vào Lục Quân, khiến ông ta tỉnh táo lại và nở một nụ cười lấy lòng: "Con nói gì thế Miểu Miểu? Ba mẹ nghe tin con bị bệnh nên đến thăm con."
Nghe vậy, Lục Miểu Miểu cười lạnh một tiếng: "Lúc trước khi con sống chết đòi rời khỏi Phong gia, sao ba mẹ không nói đến thăm? Khi con nằm ở bệnh viện nhân dân, sao hai người không nói đến thăm? Vậy mà vừa về đến Phong gia, hai người lại đến như thể có ai nhắc nhở vậy?"
Câu nói sắc bén của cô khiến sắc mặt Lục Quân và Trương Chi Dung lúc trắng lúc xanh. Họ len lén nhìn Phong Ngôn, thấy anh vẫn không nổi giận mới thở phào nhẹ nhõm.
“Miểu Miểu, con nói chuyện kiểu gì vậy? Sao lại nóng nảy như thế? Ba mẹ cũng chỉ vì lo cho con. Nếu không phải nhờ ba mẹ báo tin cho Phong tiên sinh, con làm sao được chữa trị tốt như thế này?” Lục Quân cố gắng lấy lòng, còn liếc nhìn Phong Ngôn như mong nhận được sự công nhận.
Đáng tiếc, Phong Ngôn vẫn chỉ cúi đầu, dùng ngón tay vuốt tóc Lục Miểu Miểu, không buồn liếc nhìn ông lấy một cái.
Lục Miểu Miểu nghe vậy thì hiểu ngay. Không trách Phong Ngôn đến nhanh như thế, hóa ra là do họ lén lút báo tin cho anh...
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cô. Không màng đến việc nói lời khó nghe có thể gây rắc rối, cô ném toàn bộ khay trái cây trên tủ đầu giường về phía họ: "Cút! Biến đi! Đừng để tôi phải nhìn thấy hai người nữa!"
Nếu nói, cô đối với Phong Ngôn phần lớn là sợ hãi và oán trách, thì đối với hai con người trước mặt, cô thật sự căm hận đến tận xương tủy.
Cơn giận làm nhịp thở của Lục Miểu Miểu trở nên gấp gáp, cô cảm thấy ngực mình nặng nề, hơi thở như nghẹn lại không thể thoát ra.
Sắc mặt Phong Ngôn lập tức sa sầm. "Tiểu Miêu nói, cút đi. Các người không nghe sao?"
Giọng nói của anh lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ nguy hiểm khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hai vợ chồng Lục Quân lạnh toát sống lưng, không dám ở lại thêm giây nào, vội vã rời đi.
Đợi đến khi họ rời đi, Lục Miểu Miểu mới dần bình tĩnh lại. Cô tựa đầu vào thành giường, thở hổn hển, hốc mắt đỏ lên, cả người yếu ớt như một búp bê pha lê mong manh sắp vỡ.
Phong Ngôn nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu. "Tại sao tiểu Miêu lại tức giận đến mức này?" Anh thầm nghĩ, rồi chậm rãi vươn tay muốn lau nước mắt cho cô.
Lục Miểu Miểu khẽ rùng mình, theo bản năng né tránh. Hành động ấy khiến Phong Ngôn chợt cảm thấy buồn bã. "Tiểu Miêu vẫn không thích anh."
Anh đã cố làm mọi thứ theo sách hướng dẫn: cho cô không gian tự do, chuẩn bị phòng ấm áp, làm những món cô thích, nhưng cô vẫn không thích anh. Ngay cả sách cũng lừa anh.
Phong Ngôn ghét cảm giác u ám trên người cô. Đôi mắt tròn xoe của tiểu Miêu đáng lẽ phải cong cong vui vẻ, không nên tràn ngập nước mắt thế này. "Tại sao nhìn tiểu Miêu buồn, anh lại thấy ngực mình khó chịu như vậy?"
Lục Miểu Miểu lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Phong Ngôn. Mái tóc anh hơi dài, che mất đôi mắt sâu thẳm khó đoán. Sống mũi cao thẳng, gương mặt góc cạnh, đuôi mắt hơi xếch, toát lên vẻ xa cách và sắc sảo.
Đôi môi mỏng ấy gần như chẳng bao giờ mở lời, ngoại trừ khi nói với cô. Trước đây, cô luôn nghĩ rằng chính Phong Ngôn là người cướp cô khỏi gia đình, khiến cha mẹ xa cách và không còn yêu thương cô. Nhưng giờ đây, cô nhận ra, tình cảm cha mẹ dành cho cô vốn dĩ chỉ là dựa vào mối liên hệ với Phong Ngôn.
Cuối cùng, vòng đi vòng lại, bên cạnh cô chỉ còn lại mỗi anh... Người đàn ông mà cô từng xem là khởi nguồn của mọi ác mộng, người đã thay đổi cả cuộc đời cô bằng sự cố chấp điên rồ của mình.
Vậy từ khi nào, cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi Phong Ngôn? Cô mơ hồ nhớ lại, có lẽ là từ ngày đầu tiên cô bước chân vào Phong gia..