Đôi mắt đen láy của Tần Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào Dương An Nhiên đang đứng bên cạnh mình, nhìn nàng vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào. Tuy nhiên, bàn tay trắng nõn đang nắm lấy tay áo của hắn vẫn không buông ra. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tần Thiên Vũ, An Nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, nàng thấy bóng hình của mình phản chiếu trong đôi mắt bình lặng của hắn.
Không biết trong đầu đang nghĩ gì. Ngay sau đó nàng cười và nói: “Ta không sao, sao ngươi lại ra đây? Đấu giá xong rồi hả?”
Nghe thấy những lời này, Tần Thiên Vũ không chỉ mím môi, mà lỗ tai còn đỏ ửng lên.
“Chưa xong.”
Nhưng hắn không nói tiếp. Làm sao Tần Thiên Vũ có thể nói là hắn ra đây để tìm nàng chứ?
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Tần Thiên Vũ chuyển chủ đề. An Nhiên nghe thấy câu hỏi của Tần Thiên Vũ, ánh mắt nàng nhìn về phía Cửu Thụy Cẩn và Tư Đồ Linh đang đứng.
Từ lúc Tần Thiên Vũ xuất hiện, bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Không ai dám nói thêm một lời nào, ngay cả Dương An Mẫn kiêu ngạo và hống hách cũng không dám tùy tiện thách thức giới hạn của kẻ mạnh.
An Nhiên còn chưa kịp nói gì, Cửu Thụy Cẩn đứng bên cạnh đã lên tiếng.
“Vị huynh đài này, đây là chuyện gia đình, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.” Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Âm thanh ấm áp vây quanh tai An Nhiên không dứt. Không thể không nói, nam nhân này thật sự rất biết cách nói chuyện.
Ý hắn như muốn nói, đây là lẽ đương nhiên mà! Tỷ tỷ giáo huấn muội muội vốn dĩ là việc trong gia đình. Bọn họ là người ngoài vẫn không nên xen vào.
Tần Thiên Vũ nghe được lời này, ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên người Cửu Thụy Cẩn.
Hơi thở cuồng bạo trên người Tần Thiên Vũ trong phút chốc liền tràn ra bốn phương tám hướng, hướng về phía Cửu Thụy Cẩn. Đôi mắt sâu thăm thẳm không nhìn ra cảm xúc gì.
Chuyện gia đình sao? Đó là cái gì thế?
Nàng hiểu rõ ý tứ của Tần Thiên Vũ. Hắn muốn giúp nàng lấy lại thể diện. Có hắn ở đây, cho dù có nói đen thành trắng thì bọn họ cũng phải công nhận. Người ngoài cái gì cơ chứ? Thực lực quyết định tất cả!
Nhưng An Nhiên thật sự không muốn dây dưa với đám người này quá nhiều. Chỉ nhìn thêm một cái thôi cũng thấy có lỗi với bản thân mình.
Đặc biệt là An Nhiên trước đây còn có một đoạn nghiệt duyên rắc rối, không thể cắt đứt.
An Nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Thiên Vũ, cười nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghe được lời này, ngược lại làm Tần Thiên Vũ híp híp mắt, lẳng lặng nhìn An Nhiên, như thể đang muốn tìm ra điều gì đó trên khuôn mặt nàng. Nữ nhân này ngốc sao?
Nhưng cuối cùng dưới sự kiên trì của An Nhiên, hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Ừm, về thôi.” Nói xong liền kéo An Nhiên rời khỏi nơi thị phi này.
Trước khi đi, Tần Thiên Vũ còn không quên cảnh cáo bọn họ: “Đừng để ta thấy chuyện này lần thứ hai.” Nói xong, mới chậm rãi đi khỏi tầm mắt mọi người.
Cả ba người bọn họ đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dương An Mẫn thì trực tiếp ngã xuống đất, như thể đã nhặt lại được mạng sống.
Tư Đồ Linh chỉ bị khí thế của Tần Thiên Vũ làm cho kinh ngạc. Ngoài phụ thân nàng ta ra, đây là người lợi hại nhất mà nàng ta từng gặp.
Còn về Cửu Thụy Cẩn, không ai biết là dù trên mặt hắn ta nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay vẫn chứng minh được sự căng thẳng tột độ.
Cửu Thụy Cẩn, coi như là đền đáp tình yêu hèn mọn của Dương An Nhiên trước đây. Từ nay về sau, Dương An Nhiên nàng sẽ không còn thiếu nợ ai nữa.
Trở lại phòng đấu giá ở lầu hai, Tương Thiên Cảnh Hiên đang vui vẻ trêu đùa Phấn Đoàn thì thấy hai người bước vào, một trước một sau. Có chút hài hước hỏi: “Này, hai ngươi đã đi đâu thế?”
An Nhiên đi tới, cười nói: “Không có gì, chỉ là lạc đường chút thôi.” Nói xong nàng ôm Phấn Đoàn đang trên đùi Tương Thiên Cảnh Hiên lên.
Nhìn vào mâm trái cây sạch sẽ trên bàn, không cần hỏi cũng biết là đã bị tên này ăn hết rồi. Ngay cả vỏ trái cây không có, chắc chắn nó đã nuốt hết rồi.
“Trở lại vừa kịp lúc đó. Thứ chúng ta muốn chuẩn bị được đấu giá rồi.”
“Là gì thế?”
Tương Thiên Cảnh Hiên nghe được lời này, hướng về phía Tần Thiên Vũ đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, chu chu môi: “Hắn không nói cho ngươi sao?”
An Nhiên lắc lắc đầu, nàng chỉ mới được thông báo vào trưa nay, ngay cả địa điểm cũng không biết, chỉ mơ màng đi theo.
“Là Hàm Dương Thạch.”
“Hàm Dương Thạch? Là một loại vật liệu hỗ trợ giải độc, kích thước bằng nắm tay của nam nhân trưởng thành, có dạng trong suốt. Nó có thể ngăn chặn hoặc giảm bớt cơn đau do hàn độc phát tác một cách cực kỳ hiệu quả. Nó còn được gọi là ‘Noãn Thạch’ vì khả năng chống lại lạnh giá, nhưng loại vật này chỉ có ở những nơi cực kỳ lạnh giá, vì vậy rất hiếm.
Vì vậy nó trở thành đối tượng bị các dược sư và mọi người tranh đoạt.”
Đây là điều nàng đã thấy khi đọc «Bách khoa toàn thư về dược liệu sơ cấp». Không ngờ hôm nay lại có công dụng.
Nghe được An Nhiên nói, Tương Thiên Cảnh Hiên không khỏi tặc lưỡi kỳ lạ.
“Tiểu An Nhiên thật là thông minh, kiến thức không tồi nha!”
Nghe hắn ta nói, An Nhiên không có phản ứng gì. Chỉ là nghĩ đến tác dụng của Hàm Dương Thạch, An Nhiên cũng gần như đã hiểu một chút, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tần Thiên Vũ.
Nàng ôm lấy Phấn Đoàn đi đến bên cạnh Tần Thiên Vũ nhưng lại không biết nên nói gì.
“Ngươi...”
Nhưng An Nhiên chưa kịp nói gì, tiếng ồn ào từ dưới sảnh đấu giá lại ngày càng lớn hơn. Ánh mắt An Nhiên không khỏi bị thu hút vào đó.
Người chủ trì cũng không khỏi trở nên kích động trước tiếng ồn ào của đám đông.
“Chắc hẳn chư vị đã không thể chờ được nữa, về giá trị của vật phẩm cuối cùng này, mọi người hẳn đã có ước lượng trong lòng, ta sẽ không nói thêm nữa. Vậy thì, bắt đầu đấu giá vật phẩm cuối cùng, Hàm Dương Thạch!”
Vừa dứt lời, một mỹ nữ nóng bỏng chậm rãi đẩy chiếc xe lên khán đài đấu giá. Sau đó kéo tấm vải đen xuống, bên trong chiếc hộp tinh xảo là một khối tinh thể trong suốt, cỡ bằng nắm tay. Nhìn qua có vẻ bình thường, không có gì khác biệt.
Tuy nhiên ở dưới khán đài, phàm là những ai có chút kiến thức về y học đều sáng mắt lên.
Đây là lần đầu tiên An Nhiên thấy đồ vật này. Nàng không quá biết cách đánh giá sự trân quý vô cùng của Hàm Dương Thạch này.
Chỉ là có những người hiểu rõ hơn nàng, nói ví dụ như đám người dưới khán đài kia, như hổ đói sẵn sàng lao vào.
Nhìn thấy phản ứng của những người bên dưới khán đài, người chủ trì âm thầm đánh giá trong lòng.
“Hiện tại chúng ta bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm 4000 tử tệ.”
Giá này không khỏi làm An Nhiên hít một hơi. Nương a! Một viên đá không biết thật hay giả mà lại được bán với giá 4000 tử tệ! Quá hố người rồi!
(Nương a: Tương tự ‘Trời ơi’.)
Ngay lập tức, những người phía dưới bắt đầu giơ bảng.
“Ta ra 4100 tử tệ.”
“Ta ra 4200 tử tệ.”
“4250 tử tệ.”
“···”
An Nhiên nhìn cảnh tranh đoạt sôi nổi phía dưới, nhưng Tương Thiên Cảnh Hiên và Tần Thiên Vũ lại tỏ vẻ thờ ơ, bình tĩnh như không có gì liên quan đến mình.
“À thì, chúng ta không đấu giá sao?”
Tần Thiên Vũ nhìn An Nhiên đang có vẻ sốt ruột, nói: “Chờ một lát.”
Chính chủ không vội, nàng ở đây lo lắng suông cũng vô dụng, nên quyết định ngồi xuống xem bọn họ tranh đoạt.
Đến khi âm thanh bên dưới dần nhỏ lại, chỉ còn lại những nhóm người lác đác tranh đấu. Giá đấu đã lên đến 6400 tử tệ.
Nếu tính theo đồng vàng, giá trị của khối Hàm Dương Thạch đã lên đến 640000 đồng vàng.
Lúc này, Tần Thiên Vũ nhìn về phía Tương Thiên Cảnh Hiên ngồi ở cách đó không xa, gật đầu một cái. Sau đó, An Nhiên nhìn thấy Tương Thiên Cảnh Hiên nhấn xuống nút đỏ gần ghế.
“Ta ra 7000 tử tệ.”
Âm thanh tà mị vang vọng toàn bộ hội trường đấu giá. Ngay lập tức, tất cả mọi người bỗng nhiên im lặng không một tiếng động.