Giọng nói ấy sắc nhọn, chói tai, mang theo âm điệu nghẹn ngào như đang khóc, dường như phát ra từ một khoảng cách xa, nhưng lại nghe rất rõ ràng.
Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Diệp khựng lại, sau một lúc, cô chậm rãi chớp mắt.
Nhạc Lăng Xuyên thấy cô đứng yên, quay đầu nhìn: “Sao thế?”
Thẩm Thanh Diệp chậm rãi ngẩng đầu lên, môi mấp máy: “Vừa rồi anh… có nghe thấy âm thanh gì không?”
“Âm thanh?” Nhạc Lăng Xuyên nhìn đám đông tụ tập ngoài cửa, lại nhìn các pháp y và nhân viên kiểm tra hiện trường đang bận rộn qua lại, hỏi: “Ý em là âm thanh gì?”
Thẩm Thanh Diệp cảm thấy môi mình hơi khô, cổ họng hơi giật giật, nhất thời không phân biệt được vừa rồi là ảo giác của mình hay thực sự có tiếng động.
Cuối cùng, cô khẽ lắc đầu: “… Không có gì.” Cô liếʍ môi: “Có lẽ là tôi nghe nhầm.”
Nhạc Lăng Xuyên nhìn cô chằm chằm: “Nếu em thấy không quen thì ra ngoài nghỉ một lát đi, giờ cũng không có gì gấp, lát nữa tôi đưa em về.”
Thẩm Thanh Diệp hít sâu một hơi: “Tôi thật sự không sao.” Cô siết chặt cây bút trong tay: “Chắc do bên ngoài ồn quá, tôi nghe lộn thôi.”
“Không sao là tốt rồi.” Nhạc Lăng Xuyên nói: “Đừng ép bản thân quá.”
Nói xong, anh lại liếc ra cửa, cau mày gọi: “Khai Dương.”
La Khai Dương vội vàng chạy tới: “Anh Xuyên.”
Nhạc Lăng Xuyên ra hiệu: “Đuổi hết đám người ngoài kia đi, ai về nhà nấy. Đứng đây xem gì mà xem? Hiện trường án mạng hay ho lắm sao?”
“Đừng!!!” Thẩm Thanh Diệp còn chưa kịp phản ứng, thì giọng nói sắc nhọn chói tai đó lại vang lên bên tai: “Lý Đại Chí đang ở ngoài cửa, đừng để anh ta chạy thoát!”
Sắc mặt Thẩm Thanh Diệp thay đổi nhẹ, không kịp nghĩ ngợi âm thanh này rốt cuộc là từ đâu ra, ánh mắt đã nhanh chóng quét về phía cửa—
Mỗi một tầng ở khu chung cư này có năm căn phòng nhỏ, ngoài những người sống một mình như Chu Mỹ Hoa, còn có người ở ghép, thêm cả hai tầng trên cùng là căn hộ khép kín, tổng cộng khoảng hơn trăm người. Lúc này, trừ những người đã đi làm, còn lại khoảng chục người tụ tập trước cửa để nhìn xem.
Đám đông chen chúc nhau, đủ loại nam nữ già trẻ, nhưng ánh mắt của Thẩm Thanh Diệp lại bất ngờ dừng trên một người đàn ông trong đám đó.
Người này tầm khoảng ba mươi tuổi, dáng người không cao, lông mày rậm, vẻ ngoài có chút thật thà chất phác.
Anh ta đứng bên ngoài, biểu hiện như những người khác, chỉ chỉ trỏ trỏ vào hiện trường, vẻ mặt dường như không có gì bất thường. Nhưng Thẩm Thanh Diệp nhạy bén nhận ra nét căng thẳng trong ánh mắt của anh ta, cùng với bàn tay thô ráp không ngừng vò vào ống quần, hai chân đứng một trước một sau, cơ thể hơi ngả về sau—một tư thế chuẩn bị chạy trốn.
Anh ta đang lo lắng.
Thẩm Thanh Diệp hít thở nhẹ, giả vờ tự nhiên rời mắt trước khi anh ta kịp phát hiện.
Lo lắng cái gì?
Lý Đại Chí…
Lý Đại Chí.