Nữ chính khi đó nào hiểu chuyện hôn nhân đại sự, chỉ có Khương Thái sư là cầu còn không được, định mở miệng đồng ý. Nhưng không ngờ nữ chính lại dõng dạc nói một câu: "Con không muốn gả cho Đại hoàng tử!"
Nàng ta chỉ tay về phía Lý Thiền, người đang run rẩy giữa trời tuyết ngoài cung điện: "Con muốn gả cho chàng!"
Bây giờ gặp được Lý Trạm ngoài đời thực, Khương Hoàn cuối cùng cũng hiểu được vì sao nữ chính lại muốn lao đầu vào biển lửa, một mực đòi gả cho nam chính đến vậy.
Nhìn gương mặt của Lý Trạm xong, nàng cảm thấy cần phải rửa mắt ngay lập tức để xóa đi tổn thương thị giác này, nên vô thức đưa mắt nhìn về phía Lý Thiền thêm mấy lần nữa.
Chỉ thấy chàng mặt không biến sắc, nhưng ánh mắt lại sắc bén như nhìn thấu mọi thứ. Đây mới chính là người thực sự sâu xa khó lường. Chàng vừa có thể âm thầm xây dựng thế lực, vừa duy trì danh tiếng tốt đẹp của mình, lại còn khiến biết bao cô nương say mê điên đảo.
Lý Trạm đúng là còn thua kém xa lắc!
Ánh mắt si mê của Khương Hoàn vô tình bị Lý Trạm bắt gặp, khiến hắn vừa ghen tức vừa căm phẫn.
Hắn có gì thua kém Lý Thiền? Tại sao người nhà họ Khương đều mù hết vậy, lại bỏ qua một hoàng trưởng tử như hắn mà chọn lấy Lý Thiền?
Khương Ngọc, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hối hận!
Lý Trạm siết chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy không cam lòng. Mọi cảm xúc của hắn, Lý Thiền đều nhìn thấy rõ ràng.
Chàng theo ánh mắt của Lý Trạm, phát hiện ra mục tiêu chú ý của đối phương chính là vị Vương phi mới cưới của mình, liền khẽ cau mày.
"Còn đứng đấy làm gì? Còn không mau hành lễ!"
"Ồ!" Khương Hoàn sực tỉnh, bước lên hai bước, cúi người hành lễ: "..."
Vừa định mở miệng thì đột nhiên sững lại.
Nàng không nhớ được phong hiệu của Lý Trạm!
Dù sao thì loại pháo hôi như hắn, nàng có thể nhớ được tên đầy đủ đã là may lắm rồi. Mà trong cái xã hội phong kiến đầy rẫy quy củ này, gọi sai tước vị của người khác chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.
Rồi sao? Vị Vương nào cơ? Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương?
Đột nhiên linh quang lóe lên, Khương Hoàn buột miệng: "Tham kiến đại ca!"
Dù sao cũng là người một nhà, gọi thế nào cũng không thể sai được.
Sau khi nàng thốt ra một tiếng "đại ca", cả Lý Trạm và Lý Thiền đều im lặng không nói gì.
Tựa như chỉ có thuở niên thiếu vô ưu vô lo, hai người mới xưng huynh gọi đệ với nhau. Khi ấy, họ cùng ngủ chung một giường, chuyện gì cũng có thể tâm sự. Nhưng không biết từ khi nào, cách xưng hô giữa họ biến thành tước hiệu, lời nói bắt đầu che giấu ý đồ, tâm tư cũng trở nên mưu mô tranh đấu.