Còn lại một chiếc cuối cùng, Diệp Mặc Phong đã hồi phục sức lực nhất quyết không ăn.
Nguyễn Điềm: “Đồ ngốc, ăn nhiều vào chứ!”
Diệp Mặc Phong vô thức nói: “Phải để dành cho Tuyết Tuyết ăn.”
Tuyết Tuyết?
Lúc này Nguyễn Điềm mới nhận ra, lúc trước trong thẻ nhiệm vụ có tiểu sử cá nhân của Diệp Mặc Phong.
Cậu và Lư Tuyết Tuyết là thanh mai trúc mã.
Nói đơn giản, Diệp Mặc Phong chính là một tên liếʍ cẩu lớp xe dự phòng.
Cậu bị bỏ rơi rồi.
Trong mắt Nguyễn Điềm lập có một chút thương hại, “Cô ta đã bỏ rơi cậu rồi, cậu vẫn cho rằng cô ta tốt sao?”
Diệp Mặc Phong vô thức biện hộ, “Cô ấy không phải như cô nghĩ đâu, Tuyết Tuyết rất tốt bụng!”
Nguyễn Điềm nhân lúc Diệp Mặc Phong mở miệng nói chuyện, liền nhét bánh bao vào.
Thấy thanh máu của cậu hồi phục đến mức đạt chuẩn, cuối cùng cô cũng yên tâm.
“Anh đẹp trai, cậu sống rồi.” Nguyễn Điềm lau khóe mắt vốn không hề có nước mắt.
“Bánh bao của tôi đã cứu cậu, vậy cậu có nên cảm ơn tôi không?”
Nguyễn Điềm chắp tay, mắt sáng long lanh nhìn Diệp Mặc Phong.
Diệp Mặc Phong không biết lai lịch của Nguyễn Điềm, nhưng cô thực sự đã cứu cậu.
“Cảm ơn cô, nếu không có cô thì bây giờ tôi đã chết rồi.”
【Chúc mừng ký chủ Nguyễn Điềm nhận được giá trị cảm ơn của Diệp Mặc Phong +6, thời gian sống sót +6 giờ。】
Mạng nhỏ của Nguyễn Điềm được giữ lại, cô thở phào nhẹ nhõm, bây giờ có thời gian rảnh để nói chuyện với Diệp Mặc Phong về chuyện “yêu không có tự trọng” rồi.
“Sao cậu lại ở đây một mình?”
Nguyễn Điềm biết lý do, bây giờ cố tình hỏi lại mà thôi.
Sau khi thế giới tận thế bắt đầu, Diệp Mặc Phong thức tỉnh khả năng vận động siêu mạnh, gia đình cậu vốn là gia đình thư hương, yêu cầu người kế nhiệm phải tinh thông cầm kỳ thi họa, cả kiếm pháp nữa.
Thiên phú của cậu rất cao, từ nhỏ đã là con nhà người ta.
Thành tích học tập xuất sắc, tinh thần thể thao siêu việt, kiếm pháp thượng thừa, từ nhỏ đã được trụ trì chùa nổi tiếng coi trọng.
Diệp Mặc Phong hoàn toàn là thiên chi kiêu tử!
Đáng tiếc, mắt nhìn người không tốt, bị Lư Tuyết Tuyết nắm thóp.
Từ nhỏ Lư Tuyết Tuyết và Diệp Mặc Phong đã đính hôn từ bé, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Sau khi thế giới tận thế bắt đầu, Lư Tuyết Tuyết và tình nhân của cô ta đều thức tỉnh dị năng rác rưởi nhất.
Trên con đường này, đều cần Diệp Mặc Phong bảo vệ.
“Tuyết Tuyết nhất định là nhất thời không tỉnh táo.” Diệp Mặc Phong vẫn đang giải thích cho Lư Tuyết Tuyết.
Nguyễn Điềm không chút do dự mà châm chọc, “Không tỉnh táo, lại có thể chính xác đẩy cậu ra, đỡ đạn cho tình nhân của cô ta?”
“Sao cô có thể nói Tuyết Tuyết như vậy!” Diệp Mặc Phong nổi giận ba giây.
Nguyễn Điềm đưa cái xửng hấp đã trống rỗng đến trước mặt Diệp Mặc Phong, “Chú ý thái độ của cậu.”
“Xin lỗi.” Diệp Mặc Phong lập tức không còn giận nữa, cúi đầu xuống.
Vô tình trông giống như một chú chó lớn.