Lưu Uyển Uyển thuật lại mọi chuyện đã xảy ra.
Vương Xuân Hoa nghiến răng: “Con bé này, làm việc có thể cẩn thận chút được không chứ?”
Lưu Uyển Uyển rưng rưng nước mắt, từng giọt châu ngọc tuôn rơi: “Con không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Sau khi chị ấy rơi xuống nước, như biến thành một người khác vậy. Chị ấy còn tát con một cái, giờ mặt con vẫn còn đau!”
Vương Xuân Hoa liếc mắt, nhanh chóng tính toán, rồi hạ giọng: “Đợi khi nó phải ra đảo theo quân, con đi cùng. Nếu nó từ chối, chứng tỏ nó biết chuyện giữa con và Chu Hà Sơn. Nếu không, thì chắc chắn chỉ là nó đang đoán mò thôi!”
“Dạ, mẹ~.”
Hai người vội vàng trở về nhà. Lưu Thanh Nguyệt vừa mở cửa đã thấy một cậu bé đang nghịch ngợm trong sân. Vừa nhìn thấy cô, cậu bé liền hừ một tiếng, rồi ném cho cô ánh mắt khó chịu.
Lưu Thanh Nguyệt không nhịn được, tiến lên đá cậu ta một cái.
“Này, này!”
“Chị dám đá tôi sao?”
Đó là con trai của Lưu Đại Quân và Vương Xuân Hoa.
Từ khi cậu bé chào đời, Lưu Đại Quân gần như nghe theo mọi lời của Vương Xuân Hoa.
Điều này khiến cuộc sống của Lưu Thanh Nguyệt ngày càng khốn khó.
Cậu em này vốn là đứa nghịch ngợm, chuyện gì hỏng cũng đổ tội lên cô, khiến cô không ít lần bị đánh oan.
Đá một cái, thì có làm sao chứ?
Không thèm để ý đến cậu bé, Lưu Thanh Nguyệt đi thẳng vào nhà. Lúc Vương Xuân Hoa và Lưu Đại Quân trở về, tiếng khóc của cậu bé đã vang vọng khắp sân.
Lưu Đại Quân, như mọi khi, nổi giận đùng đùng bước vào, định hỏi tội. Nhưng Lưu Thanh Nguyệt chỉ lạnh lùng quay lưng, không buồn lên tiếng.
“Con có thái độ gì thế này?” Lưu Đại Quân giận dữ: “Ngoài kia thì bôi nhọ em gái, về nhà lại đánh em trai. Bây giờ cánh con cứng rồi phải không?”
Lưu Thanh Nguyệt vẫn im lặng.
Lưu Uyển Uyển lập tức chớp cơ hội, khóc lóc than thở: “Cha, chị ấy vừa đánh con, mặt con đến giờ vẫn còn đau rát đây này!”
Cô ta làm bộ ngồi xuống cạnh Lưu Đại Quân, chỉ tay vào Lưu Thanh Nguyệt: “Cha, cha bắt chị ấy xin lỗi con đi!”
Vương Xuân Hoa đã sinh cho Lưu Đại Quân một đứa con trai, giúp bà ta kiểm soát ông. Còn Lưu Uyển Uyển nhờ vờ vĩnh yếu đuối mà lấy lòng được Lưu Đại Quân. Đối xử với con gái riêng của vợ thì lại khác.
Trong gia đình này, chỉ có địa vị của Lưu Thanh Nguyệt là thấp kém nhất.
Lưu Đại Quân vừa định mở miệng bắt cô xin lỗi, thì cô bất ngờ quay lại, nheo mắt hỏi Lưu Uyển Uyển: “Em thực sự không có quan hệ gì với Chu Hà Sơn à?”
Ánh mắt ấy khiến Lưu Uyển Uyển thoáng bối rối.
Nhưng cô ta vẫn cứng miệng cãi: “Không có, chị đang bịa đặt!”
Hừm.
Lưu Thanh Nguyệt cười nhạt, không nói thêm gì, ra vẻ đã tin.
“Được rồi, thế thì chị yên tâm. Có lẽ lúc đó chị bị ngã xuống nước, kích động quá nên mới ra tay. Chị xin lỗi.”
Nhìn Lưu Đại Quân và Lưu Uyển Uyển như trút được gánh nặng, giọng Lưu Thanh Nguyệt đột ngột thay đổi: “Nếu thực sự không có gì thì tốt, nhưng nếu em có liên quan đến anh ấy, chị sẽ không tha đâu.”
Nói xong, cô mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy khiến Lưu Uyển Uyển bất giác rùng mình.
Cô ta nuốt nước bọt, lập tức đứng dậy, núp sau lưng Vương Xuân Hoa.