Tận Thế Kinh Hoàng: Nữ Phụ Pháo Hôi Mở Đầu Với Đạo Cụ Thần Cấp

Chương 27: Sự Trưởng Thành Đáng Kinh Ngạc

Giới Trần nhìn về phía Giản Tùy Ngộ, nói bâng quơ:

“Phản xạ khá nhanh đấy.”

Giản Tùy Ngộ gật đầu, "Nếu không nhanh, đã không thể hai lần thoát chết."

Giới Trần nhìn Sương Nguyệt một lúc, nét mặt đầy vẻ chán ghét:

"Chỉ là động tác thì không có quy củ, sức lực dùng sai chỗ, cố gắng kiểu này cũng chỉ phí công.”

Giản Tùy Ngộ nói, "Vậy nên tôi lập tức gọi cậu về, để cậu huấn luyện đặc biệt cho cô ấy một chút.

Bên nhà họ Trần đang la lối đòi Xích Viêm phải đưa ra câu trả lời, Xích Viêm và U Minh đều đang để ý đến đạo cụ và Kim Ô trong tay cô ấy.

Trước khi có khả năng tự bảo vệ, cô ấy vẫn nên ở lại căn cứ để huấn luyện thì hơn."

Giới Trần khó hiểu, "Vậy mà không thấy con gà đen của cô ấy đâu."

Giản Tùy Ngộ, "… Trước mặt con gà đen đó, tốt nhất cậu đừng gọi nó như vậy, nó vẫn là một con gà nhỏ thôi, cậu nói thế là không lễ phép đâu."

Giới Trần nghiêng đầu, "Nói cứ như thể cậu chưa gọi vậy. Nghe nói cậu cũng suýt chết à?

Gà yếu, huấn luyện luôn một thể không?"

Giản Tùy Ngộ kiên quyết từ chối, "Không cần, cảm ơn."

Anh có ngốc đâu? Anh là người làm việc trí óc, tại sao phải tự nguyện tìm ngược chứ.

Trong khi hai người đang trò chuyện, Sương Nguyệt đã sắp chạy khỏi phạm vi sân huấn luyện.

Giới Trần bỗng nhiên xoay chân, đá bay cây thiền trượng trong tay, cả người lập tức lao đi như cơn gió. Động tác nhanh nhẹn đến mức không một âm thanh, tựa như một bóng ma, biến mất ngay trước mắt Giản Tùy Ngộ.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện bên cạnh Sương Nguyệt.

Sương Nguyệt tròn mắt, không thể tin nổi:

“Sao anh có thể nhanh như vậy chứ!!”

Giới Trần nhếch môi cười quỷ dị, giây tiếp theo đã túm chặt lấy cô, nhấc bổng cả người lên cao.

Giữa không trung, Sương Nguyệt kinh ngạc đến mức chỉ biết la hét trong đầu. Sao vậy!! Cái cơ chế phản ứng siêu nhanh của cô đâu rồi!!!

Rõ ràng lần đối đầu Kim Ô lần trước, ngay cả những đòn tấn công nhanh nhất cô cũng có thể né tránh được cơ mà!!

“Ngạc nhiên lắm à, tại sao tôi có thể bắt được cô?”

Giới Trần mỉm cười đầy ẩn ý:

“Nghe nói đạo cụ cấp S của cô có khả năng giảm sát thương và phản sát thương?”

Sương Nguyệt trừng lớn mắt:

“Sao anh biết?”

Giới Trần vui vẻ chỉ ngón tay cái về phía cái hố nơi Vu Sùng vẫn còn đang nằm bẹp:

“Dù gì thì với tân binh không quen, tôi luôn tìm hiểu kỹ trước.

Bởi vì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Sương Nguyệt: … Vậy là cậu đã tra tấn ép cung Vu Sùng đúng không!! Đúng không!! Chắc chắn là vậy!!

Cái tên hòa thượng trọc đầu này!!

Thật sự quá tàn nhẫn!!

Giới Trần liếc cô một cái, lạnh lùng hỏi:

“Cô đang âm thầm chửi tôi là hòa thượng trọc đúng không?”

Sương Nguyệt kinh ngạc:

“Sao anh biết?”

Nói xong, cô đột ngột đưa tay che miệng mình, hận không thể tự tát cho mình một cái.

Miệng cô đúng là họa mà!!

Giới Trần nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm:

"Quả nhiên, cô gan to thật đấy."

Anh xách cô lên như xách một con gà con, quăng mạnh xuống đất, nói:

“Bài học hôm nay, nội dung rất đơn giản, hãy trốn thoát khỏi tay tôi. Chỉ cần cô làm được, xem như vượt qua .

Nhớ kỹ, Sương Nguyệt, đừng hy vọng rằng vì cô là con gái tôi sẽ nhân nhượng.

Trong mắt tôi, nam hay nữ đều như nhau, phải đối xử công bằng.

Chỉ cần không chết, thì phải đánh cho tới chết!”

Nói xong, Giới Trần im lặng chờ Sương Nguyệt khóc lóc xin tha, nhưng bất ngờ thay, cô lại bừng bừng lửa chiến.

Nghĩ đến việc được đối đầu với một bậc thầy cận chiến như Giới Trần, chắc chắn sẽ thu hoạch được rất nhiều lợi ích.

Cả đời này, điều Sương Nguyệt ghét nhất là đánh giá năng lực của một người dựa trên giới tính, như thể ở tận thế này, việc sinh ra là phụ nữ đã là một tội lỗi.

Càng gặp phải sự phân biệt giới tính như vậy, cô càng muốn chứng minh bản thân!

Lời nói của Giới Trần chính là chìa khóa kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu trong cô!

Cô nghiêm túc, không sử dụng tinh thần lực hay khả năng thức tỉnh, chuẩn bị chiến đấu bằng chính sức mạnh thể chất – điều mà kiếp trước cô đã rèn luyện hàng chục năm để sinh tồn.

Không để Giới Trần kịp phản ứng, Sương Nguyệt bất ngờ tung ra một cú đá xoay vào cạnh hông hắn ta.

Cô không hề giữ sức, bởi cô biết rõ muốn chiến thắng Giới Trần thì phải dùng toàn lực.

Điều mà Sương Nguyệt không nhận ra là, sau hai ngày hai đêm thanh tẩy, thể chất của cô đã có sự cải thiện rõ rệt.

Những tạp chất tích tụ suốt 18 năm trong cơ thể bị loại bỏ, giúp cô trở nên nhẹ nhàng và linh hoạt hơn hẳn.

Đây là lần đầu tiên Giới Trần đối đầu trực diện với cô. Cú đá này khiến hắn hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức hắn mỉm cười chế nhạo:

“Chỉ có vậy? Với trình độ thế này, đừng mong thoát khỏi tay tôi.”

Hắn dễ dàng ngả người né đòn, rồi lập tức quay lại phản công bằng một cú đá mạnh, khiến Sương Nguyệt như ngôi sao băng bị hất văng xuống đất, trượt đi một đoạn dài.

Giới Trần là bậc thầy cận chiến, hiểu rõ nhất cách tránh các điểm yếu của cơ thể con người.

Vì vậy, mặc dù trông Sương Nguyệt có vẻ bị thương nặng, thực tế cô không hề bị tổn hại nghiêm trọng.

Sương Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt như một con sói đơn độc giữa băng giá, không chút do dự lao về phía hắn.

Lần này, khi Giới Trần tránh né, cô bất ngờ tận dụng đà, xoay người lên bám trên vai anh, cố gắng siết chặt để khóa anh lại.

Tuy nhiên, động tác của cô đã bị hắn nhìn thấu từ trước.

Giới Trần quăng cả người cô xuống đất , buộc cô khuỵu một gối để chống đỡ.

Dựa vào thế, Sương Nguyệt lùi liền vài bước về phía sau.

Nhìn thấy khoảng cách giữa mình và cô ngày càng xa, Giới Trần khẽ mở mắt, thầm nghĩ: "Không ổn!"

Khi cả hai đã ở rìa sân huấn luyện, cô nhanh trí lao thêm một bước nữa ra khỏi phạm vi.

Giới Trần định bắt cô lại như trước nhưng lần này, vì bộ đồ chiến đấu mà cô mặc hơi nhỏ hơn bình thường, hắn chỉ kịp chạm vào mép áo. Kết quả, một chân của cô đã chạm được ra ngoài.

Nhìn bàn tay của mình, Giới Trần lộ ra vẻ kinh ngạc,

Sương Nguyệt mỉm cười ranh mãnh:

“Cảm tạ sư phụ không gϊếŧ!”

Giới Trần cười lạnh, thu tay lại, ánh mắt khó lường nhìn cô:

"Sáng mai cô nhớ đến đúng giờ, tôi sẽ đợi ở đây.

Nhớ kỹ, ngày mai sẽ không đơn giản như hôm nay.”

Sương Nguyệt gật đầu:

“Rõ, thưa thầy!”

Dứt lời, mặc kệ Vu Sùng vẫn đang nằm dưới hố, cô quay đầu bỏ chạy.

Đùa à, ai mà biết được Giới Trần có lật mặt hay không chứ!

Nhìn bóng lưng của Mộ Nguyệt rời đi, Giản Tùy Ngộ bước tới bên cạnh Giới Trần, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày lộ rõ vẻ kinh ngạc,

"Cô ấy nhanh hơn rất nhiều so với lần đầu tôi gặp."

Giới Trần nghiêng đầu, "Cậu chỉ nhận ra được nhiêu đó thôi à?"

Giản Tùy Ngộ thoáng sững sờ, "Không, tôi còn nhận ra rằng, trong lúc đấu với cậu, cô ấy càng lúc càng nhanh."

Lần đầu, Sương Nguyệt hầu như không phản kháng được.

Lần thứ hai, cô chủ động tấn công nhưng bị hóa giải dễ dàng.

Đến lần thứ ba, cô đã có thể bắt kịp tiết tấu của Giới Trần!

Đây là một sự trưởng thành nhanh đến mức kinh người!!

Nhưng bản thân Sương Nguyệt lại không biết mình đang tiến bộ vượt bậc.

Cô vẫn đang mải chìm đắm trong sự vui sướиɠ sau màn thoát chết ngoạn mục của mình.

Quay trở lại tìm dì Trần, lần này, sự nóng vội của cô đã biến mất.

Thay vì để lộ ý định chưa chắc chắn của mình, cô quyết định thử nghiệm trước xem ý tưởng của mình có đúng không.

Sương Nguyệt tìm dì Trần xin một lượng lớn hạt giống đã bị ô nhiễm, không còn khả năng nảy mầm.

Dì Trần đau lòng nói, "Ôi, cháu không biết đâu, mấy năm gần đây ô nhiễm ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều hạt giống không thể nảy mầm.

Cứ như thế này, chuyện ăn uống của mọi người sẽ trở thành vấn đề lớn."

Nhận lấy túi hạt giống to mà dì Trần đưa, Sương Nguyệt cười tít mắt, "Cảm ơn dì Trần."

Dì Trần nói, "Ôi trời, cháu khách sáo quá, mấy thứ này để lâu cũng chỉ vứt đi thôi!"

Ngoài hạt giống, Sương Nguyệt còn xin thêm một ít đất bị ô nhiễm nặng.

Về đến phòng, cô sắp xếp đất và hạt giống thành từng nhóm, dời con Kim Ô đang ngủ say sang bên cạnh, rồi triệu hồi thiên sứ nhỏ để sử dụng kỹ năng thanh lọc.

Trong ánh sáng vàng rực rỡ, những tia sáng xanh lấp lánh xuất hiện, cô nín thở chờ đợi, ánh mắt tràn đầy hy vọng.