Sương Nguyệt nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi nói thật đấy.”
Giản Tùy Ngộ gật đầu, “Tôi nhìn ra được.
Nhưng không phải tôi không muốn làm như vậy, nhưng lần này số thành viên tham gia không đủ.
Hơn nữa, độ khó của phó bản vượt ngoài dự đoán của tôi. Nếu cứ dây dưa với U Minh thêm nữa, tôi không chắc chắn mình sẽ toàn thắng trở ra."
Nói một cách nghiêm khắc, lần này anh dẫn đội một mình có lẽ là bị U Minh để ý rồi, quả thực là anh đã quá tự tin.
" Xin lỗi, vì đã để cô rơi vào tình thế nguy hiểm.”
Sương Nguyệt chớp mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Giản Tùy Ngộ… đang giải thích với cô sao?
Cô có tài đức gì, lại có thể khiến Giản Tùy Ngộ đích thân giải thích!
Thậm chí, sau khi cứu cô, anh ấy còn xin lỗi cô!
Kiếp trước, đừng nói đến lời giải thích từ đội trưởng chiến đội, chỉ cần họ không bắt cô chịu oan ức, không chụp mũ đổ lỗi lên đầu cô, cô đã cảm tạ trời đất rồi.
Nghĩ đến lời Giản Tùy Ngộ từng nói rằng mình không phải quân tử, Sương Nguyệt lại cảm thấy con người này chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ hợp với câu: “Quân tử khiêm tốn, ôn nhu như ngọc.”
Nhìn bề ngoài thì giống một khối ngọc lạnh, nhưng khi cảm nhận kỹ lại thấy bên trong ấm áp, khiến lòng người cảm thấy dễ chịu.
So với loại ngụy quân tử như Trần Châu và Thẩm Thanh Từ, anh ta đúng là hơn gấp ngàn lần, vạn lần!
Sương Nguyệt lắc đầu, “Không, không sợ trộm cướp, chỉ sợ bị trộm nhớ mãi. Cho dù là thiên tài cũng có lúc sơ suất.
Nhưng anh đã nhận được búp bê Phong Linh rồi, hy vọng nó có thể trở thành con mắt thứ ba, giúp anh thấy được những nguy hiểm phía trước.”
Như vậy, thì lần thập tử nhất sinh này của cô mới đáng giá!
Nhắc đến búp bê Phong Linh, Giản Tùy Ngộ đột nhiên triệu hồi vật phẩm.
Nhìn chiếc chuông gió lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió, phát ra âm thanh trong trẻo. Toàn thân chiếc chuông gió tỏa ra ánh sáng tím vàng rực rỡ, loại ánh sáng chỉ có ở vật phẩm cấp S.
Ánh sáng ấy tương hợp hoàn hảo với sắc đỏ rực của ngọn lửa Xích Viêm.
Khác hẳn với vẻ hung dữ, khát máu trong phó bản, sau khi biến thành vật phẩm, khuôn mặt của búp bê trở nên ngoan ngoãn, thoạt nhìn giống như một con búp bê cầu nắng đáng yêu.
Khi nhìn về phía Sương Nguyệt, nó còn xấu hổ dùng bàn tay nhỏ mềm mại che mặt, động tác hết sức ngây thơ.
Sương Nguyệt không khỏi cảm thán:
“Không hổ danh là vật phẩm cấp S, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một vật phẩm lợi hại như vậy.”
Kiếp trước, loại pháo hôi như cô chết đi sống lại cũng chưa từng có cơ hội nhìn thấy.
Trong chiến đội, mọi chiến lợi phẩm đều phải nộp lên trên.
Dù cô từng may mắn nhận được một vật phẩm cấp A và một vật phẩm cấp B, nhưng cuối cùng đều bị thu lại với lý do cô không có tinh thần lực, giữ lại cũng lãng phí không thể phát huy hết giá trị.
Sau khi thu vật phẩm, chiến đội sẽ "hào phóng" bồi thường cho cô một ít điểm số, gọi là đền bù.
Nhưng trời biết, những thứ đền bù đó so với giá trị của vật phẩm chẳng đáng một phần triệu.
Kiếp trước, dưới sự kiểm soát của cốt truyện, cô thậm chí không hề nhận ra sự bất công đến mức nào, chỉ biết như con rối không ngừng chiến đấu bằng máu thịt, thiêu đốt bản thân vì ánh hào quang của cặp đôi nam nữ chính.
Chỉ nghĩ đến thôi, Sương Nguyệt đã không khỏi run sợ trước sự độc ác của cốt truyện.
Lần này, cô nhất định phải tìm cách thoát khỏi cốt truyện đó!
Trong lúc Sương Nguyệt đang cúi đầu tính toán, trước mắt cô bất ngờ xuất hiện con búp bê Phong Linh ló đầu nhìn trộm. Theo phản xạ, cô đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của nó, không ngờ búp bê này lại giống như một chú cún nhỏ, chui tọt vào lòng cô làm nũng.
“Có vẻ nó rất thích cô. Những vật phẩm cấp S đều có linh tính.
Nếu không phải khi đó U Minh đuổi sát phía sau, vật phẩm này vốn dĩ thuộc về cô.
Nên so với tôi, người tung ra đòn kết liễu cuối cùng, búp bê này lại thích cô hơn.”
Sương Nguyệt kinh ngạc nhìn Giản Tùy Ngộ, cảm giác được yêu thích bởi một thực thể ma quái thế này quả thực rất kỳ lạ.
Con búp bê này… có sở thích bị ngược đãi?
Rõ ràng cô toàn đánh vào điểm yếu của nó, vậy mà nó vẫn thích cô?
Kiếp trước, được quái vật yêu thích là đặc quyền của nữ chính Tô Mạt.
Giản Tùy Ngộ nói, “Lúc ở trong phó bản không tiện, nhưng giờ vật phẩm này thích cô,
Nó ở trong tay cô chắc chắn sẽ được sử dụng tốt hơn.
Đồng thời, với tư cách là đội phó của Xích Viêm, tôi cũng coi như mượn hoa hiến Phật, dùng vật phẩm này để chào đón cô gia nhập đội.”
Sương Nguyệt có chút do dự, “Nhưng Giản đội phó, tôi vẫn chưa thức tỉnh tinh thần lực.
Vì vậy tôi có thể sẽ không sử dụng được vật phẩm này.”
Giản Tùy Ngộ không mấy bận tâm, nói một cách thoải mái:
“Nếu không dùng được thì cô có thể treo nó ở đầu giường, làm đồ trang trí.”
Sương Nguyệt: … Hả?
Xin lỗi, ý anh là bảo cô lấy một vật phẩm cấp S có khả năng dự đoán nguy hiểm, thậm chí còn có thể nâng cấp kỹ năng chiến đấu, chỉ để làm… đồ trang trí đầu giường sao?
Đội Xích Viêm đúng là có thể hào phóng đến mức kinh hoàng như vậy sao! Đúng là phá gia chi tử
Phung phí thế này thực sự được sao?
Ôi trời!
Có lẽ biểu cảm của Sương Nguyệt lúc này quá mức kinh ngạc, như thể muốn nói: Anh thật nhẫn tâm, thật vô tình, thật vô lý!
Giản Tùy Ngộ cảm thấy cần phải giải thích thêm:
“Trước đó trong phó bản, hai lần cô nhắc nhở tôi, tôi cảm thấy cô không hẳn là không có tinh thần lực như cô nghĩ.
Vật phẩm cấp S này vừa hay có khả năng dự đoán, nên tôi nghĩ, có lẽ khi nó vào tay cô, sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiềm năng ẩn sâu trong cô.”
Không ngờ Giản Tùy Ngộ lại nhạy bén đến vậy, nét mặt của Sương Nguyệt thoáng cứng lại.
Khi giao tiếp với người khác, điều cấm kỵ nhất là nói quá sâu khi quan hệ còn nông.
Với mức độ quen biết hiện tại giữa cô và Giản Tùy Ngộ, việc tiết lộ mình đã trọng sinh rõ ràng là quá sớm.
Các thành viên đội Xích Viêm đứng bên cạnh cũng góp lời:
“Nhận đi, Sương Nguyệt! Mỗi thành viên mới gia nhập đội đều được nhận quà, đó là truyền thống của Xích Viêm.”
“Đúng thế! Đừng khách sáo với đội phó. Anh ấy còn cả một kho báu vật!”
“Đúng đúng! Muốn vặt lông thì phải nhắm vào con cừu béo!”
Giản Tùy Ngộ liếc nhìn họ lạnh như băng, cả đám cười gượng “hì hì” rồi quay đầu chạy mất.
Con búp bê cấp S nghe hiểu được lời người, ôm chặt lấy Sương Nguyệt, nhất quyết không chịu buông, còn dùng chiếc đầu nhỏ mềm mại cọ cọ vào cô.
Giản Tùy Ngộ khẽ nói, “Nhận đi.”
Đã như vậy, Sương Nguyệt cũng không cần từ chối nữa.
Cô gật đầu, nhận lấy con búp bê và tiến hành liên kết.
Lần đầu tiên liên kết với một vật phẩm, dù đã cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi mắt cô vẫn lấp lánh sự mong chờ và phấn khích.
Khi Phong Linh được đặt vào tay cô, liên kết giữa hai bên nhanh chóng được thiết lập.
Một luồng sáng tím vàng lóe lên trước mắt, trên giao diện cá nhân của cô, vốn trống rỗng, giờ đây hiện ra một vật phẩm cấp S. Cảm giác này khiến Sương Nguyệt cứ ngỡ mình đang mơ.
Không trách được kiếp trước cặp đôi chính luôn khao khát phụ bản đầu tiên, tìm kiếm bảo vật, cướp đoạt báu vật. Cảm giác cầm chắc cơm trong tay, không sợ đói lòng này thật sự quá tuyệt vời!
Nhìn thấy khóe miệng cô bất giác nở nụ cười, Giản Tùy Ngộ nhắc nhở:
“Kiểm tra thông tin vật phẩm đi.”
Sương Nguyệt gật đầu, “Được!”
Khi mở bảng thông tin, đôi mắt cô lập tức mở to kinh ngạc.
Nghe nói khi liên kết vật phẩm cấp S, có cơ hội kích hoạt cấp sao. Cấp sao càng cao, phẩm chất của vật phẩm càng tốt.
Vậy mà con búp bê Phong Linh của cô lại trực tiếp kích hoạt… mười sao!
Mười sao! Đầy sao!
Kiếp trước, dù Tô Mạt sở hữu năm vật phẩm cấp S, cao nhất cũng chỉ đạt tám sao. Chỉ riêng tám sao thôi cũng đủ để đám bạn thân của Tô Mạt tung hô lên tận trời, hết lời ca ngợi từ tập đầu đến tận kết thúc.
Còn cô, vừa vào đã mười sao! Chẳng phải vượt mặt Tô Mạt sao?
Đừng nhìn khoảng cách từ tám sao đến mười sao chỉ là hai cấp, nhưng sức mạnh của vật phẩm sẽ tăng gấp bội theo mỗi cấp sao.
Nói cách khác, một vật phẩm mười sao có thể áp đảo bốn vật phẩm tám sao.
Nếu Sương Nguyệt có thể kích hoạt toàn bộ mười sao của Phong Linh, thì cho dù Tô Mạt có năm vật phẩm cấp S cộng lại, cũng không bằng một mình cô.
Càng nghĩ, Sương Nguyệt càng thấy đời này cô thực sự có hy vọng đổi vận!
Cuộc sống dường như có mục tiêu để phấn đấu hơn rồi!
Nhưng khi nghĩ đến việc cần bao nhiêu tinh thạch để kích hoạt toàn bộ mười sao và nâng cấp Phong Linh, tâm trạng phấn khởi của cô lập tức tan biến.
Cô lặng lẽ xụ mặt.
Tinh thạch? Đùa à, lấy đâu ra tinh thạch?
Từ trước đến nay, toàn bộ tinh thạch đều phải nộp lên cho phó đội U Minh. Cô chẳng khác nào một nô ɭệ làm không công.
Điều gì đã che mờ đôi mắt cô?
À, hóa ra là nghèo.