Hạ Nhậm Nguyên cảm thấy cổ tay đang nắm trong tay thật trơn, không giữ được, tức giận đến mức siết chặt hơn. Anh rõ ràng cảm nhận được mùi hương Đại Hồng Bào thuần chủng trên người Bạch Thanh Ngữ, thậm chí là loại cao cấp nhất từ cây mẹ.
Nhưng cây mẹ đã ngừng thu hoạch từ mười bảy năm trước, những lá trà cuối cùng được cất giữ trong bảo tàng quốc gia.
Một kẻ nghèo không có lai lịch như Bạch Thanh Ngữ, làm sao có thể có liên quan đến cây mẹ? Nói ra, đến Bạch Thanh Ngữ cũng sẽ cười nhạo anh.
Bảo mẫu không chỉ gian xảo, mà còn hiểu biết về trà. Đúng là đã lâu không làm luật sư, anh đã thua trên mặt trận đấu võ mồm.
Hạ Nhậm Nguyên buông tay cậu ra, định đứng dậy.
Bạch Thanh Ngữ xung phong: "Ngày mai tôi làm bữa sáng cho anh nhé?"
Dì Lưu chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ thật sự rất lãng phí, nhưng bà không dám hỏi Hạ Nhậm Nguyên muốn ăn gì, chỉ có thể mỗi thứ làm một ít. Chủ nhà và người làm lại ăn riêng, đến khi Hạ Nhậm Nguyên ăn không hết thì mọi người đã no rồi.
Bạch Thanh Ngữ hỏi: "Sáng mai chủ nhà muốn ăn gì?"
Hạ Nhậm Nguyên nhìn bát không trên bàn, không hề mong đợi gì vào tài nấu nướng của Bạch Thanh Ngữ, anh đứng dậy đi lên lầu. "Không cần cậu làm."
Bạch Thanh Ngữ vịn tay vịn cầu thang bằng gỗ lim, dỗ dành: "Trứng trà được không? Tôi còn một ít trà."
Bạch Tiểu Trà đã ba tháng không cắt tóc, có thể cắt thêm một ít.
Hạ Nhậm Nguyên dừng bước, tay nắm chặt tay vịn, gân xanh nổi lên: "Cậu còn bao nhiêu trà?"
Bạch Thanh Ngữ cảm thấy chủ nhà như muốn lao xuống bóp chết mình, cậu nấp sau thanh chắn cầu thang, nhỏ giọng đáp: "Một ít."
Theo tốc độ phát triển của Tiểu Trà Thần, mỗi ngày đều có thêm một ít.
Hạ Nhậm Nguyên sao có thể để Bạch Thanh Ngữ nắm thóp mình bằng lá trà, làm đảo lộn trật tự?
"Trứng trà với sữa đậu phộng được không?" Bạch Thanh Ngữ hỏi.
Xua đuổi ăn mày à? Hạ Nhậm Nguyên không quay đầu lại.
Bạch Thanh Ngữ lớn tiếng nói: "Thêm một đĩa rau luộc, sau khi ăn xong uống một ấm trà."
Hạ Nhậm Nguyên nhắm mắt lại, cứ như bước vào một quán ăn hắc điếm, nếu không phải anh muốn khôi phục trí nhớ thì đã chẳng đến mức này. "Cậu tốt nhất dọn lên trước 7 giờ."
Bạch Thanh Ngữ: "Vâng."
Nhìn chủ nhà lên tầng hai, Bạch Thanh Ngữ mới bước lên lầu, bước chân rất nhẹ.
Lên đến tầng ba, Bạch Tiểu Trà thấy ba đến gần, buông bộ đồ chơi xếp hình - quà của người phụ nữ tốt bụng trên xe lửa tặng.
Cậu bé không kịp đứng dậy, chống tay xuống đất, bò hai bước rồi lăn đến chân ba. "Ba ba."
"Ba ba, chỗ này của ba bị sâu cắn ạ?" Bạch Tiểu Trà chỉ vào vết đỏ mờ nhạt trên cổ tay ba.
"Không sao, là con sâu không đủ lợi hại." Bạch Thanh Ngữ đã đạt được mục tiêu trong ngày hôm nay, vui vẻ bế con trai lên. "Đợi lát nữa chúng ta xuống làm trứng trà nhé."
Trứng trà ngâm qua đêm sẽ ngon hơn, phải làm trước. Nếu là trứng gà ta thì càng tốt, không biết khi nào mới nuôi được gà.
Bạch Thanh Ngữ dặn dò: "Lát nữa chúng ta xuống bếp, phải nói nhỏ thôi."
Bạch Tiểu Trà gật đầu: "Vâng."
Bạch Thanh Ngữ vẫn chưa yên tâm, chủ nhà rất tinh ý. "Cục cưng, chủ nhà rất thông minh, nếu anh ta lên tầng ba kiểm tra, con phải trốn cho kỹ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Trà lộ vẻ nghiêm trọng: "Bị chú chủ nhà bắt được thì sẽ không được đi làm cùng ba ba nữa."
Bạch Thanh Ngữ: "Đúng vậy, các bạn nhỏ khác đều không được đi làm cùng ba ba, con là do ông quản gia lén đưa vào."
Bạch Tiểu Trà: "Ông quản gia tốt quá!"
Bạch Thanh Ngữ thu liễm hơi thở của mình, giả vờ như đã tắm rửa sạch sẽ mùi trà, tránh bị Hạ Nhậm Nguyên phát hiện ra niên đại của cây trà không khớp.
Bạch Thanh Ngữ ôm con trai lặng lẽ xuống lầu, khóa cửa bếp lại, luộc trứng gà trước.
"Ba ba một quả, cục cưng một quả..." Bạch Tiểu Trà thấy ba bỏ ba quả trứng vào nồi, "Úc, chú chủ nhà một quả."
Thực ra là hai quả cho chủ nhà, Bạch Thanh Ngữ không ăn. Hạ Nhậm Nguyên cao như vậy, bữa sáng phải ăn nhiều một chút.
Trứng chín, vớt ra cho vào nước lạnh. Bạch Thanh Ngữ cho gia vị vào nồi, hồi, muối, đường và lá trà.
Bạch Thanh Ngữ không phải lần đầu làm trứng trà, ngay cả Bạch Tiểu Trà cũng quen thuộc quy trình.