Khi ông bà mất, số bạc đó đều rơi vào tay cha nương ngươi. Mười lượng bạc, tính ra cũng đủ để hai huynh muội ta ăn cháo uống nước cả đời rồi, đúng không?
Huống chi, ta và ca ca còn phải làm việc cho nhà ngươi. Tính ra, các ngươi còn phải trả lại cho ta số bạc thừa đó.”
Nhị Nương tức giận đỏ bừng mặt, định lao tới túm tóc Mộc Hề, nhưng nàng nhanh chóng né được. Nhị Nương vì thế mà ngã nhào xuống đất, mặt mày lấm lem.
“Nhị Nương, ta cảnh cáo ngươi, sau này tránh xa hai huynh muội ta ra!”
Mộc Hề lạnh lùng nói, rồi bước thẳng vào căn nhà tranh, để lại Nhị Nương đứng ngây người, run rẩy nhìn bóng lưng nàng.
Những thứ trong nhà chẳng còn bao nhiêu, phần lớn đều cũ kỹ và mục nát. Đây là những đồ vật ít ỏi mà cha nương hai huynh muội đã để lại.
Mộc Hề cảm thấy không đáng giá, nhưng nghĩ rằng chúng là kỷ vật của cha nương, nàng vẫn gói ghém cẩn thận để làm kỷ niệm.
Còn Mộc Lễ, vật quý giá nhất với cậu chính là những quyển sách cha cậu đã mua cho khi còn sống.
Trời đã tối, hai huynh muội quyết định ở lại làng qua đêm. Ngày mai, họ sẽ rời đi lên trấn.
Buổi tối, họ chỉ ăn qua loa mấy cái bánh của dì Mộc Hoa, sau đó chuẩn bị nghỉ ngơi. Nhưng khi Mộc Lễ đã ngủ say, Mộc Hề lặng lẽ rời giường, bước ra ngoài, hướng về phía nhà Mộc Du.
Nàng muốn xem thử, rốt cuộc bí mật mà Mộc Du đang cố giấu là gì.
Căn nhà tranh ban ngày nàng đã đi qua một lượt, giờ bước đến như thể quen thuộc. Mộc Hề rón rén tới gần, nhẹ nhàng chọc thủng một mảnh giấy trên cửa sổ, nhìn vào bên trong.
Bên trong phòng, Mộc Du và Lý thị đang nằm lăn lộn trên giường, miệng lẩm bẩm những câu nói không rõ ràng, như thể đang gặp ác mộng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Mộc Hề nhìn thấy một bóng đen đứng trước giường, đôi mắt tràn đầy oán hận.
Nàng nhíu mày, rồi chợt hiểu ra. Nếu trí nhớ không nhầm, bóng đen đó chính là mẹ của nguyên chủ – Vương thị.
Người chết chỉ có thể lưu lại nhân gian khi mang theo chấp niệm chưa tan. Vương thị không đi đầu thai, rõ ràng là vì muốn bảo vệ con mình.
Cũng khó trách trong ký ức của Mộc Tam Nương, có vô số lần nàng bị Lý thị giày vò đến nửa sống nửa chết, lại còn kéo dài đến tận bây giờ.
Vương thị oán hận nhìn chằm chằm hai người trên giường, bỗng nhiên đưa tay bóp chặt cổ Mộc Du, trong mắt đầy hận ý.
“Buông hắn ra đi, không cần vì loại người này mà ảnh hưởng đến con đường luân hồi của ngươi.”