Chạm vào cái gì chứ? Hắn tuy không nhớ rõ chi tiết đêm qua, nhưng sáng nay tỉnh lại, hỉ phục vẫn hoàn hảo trên người, nếp gấp tinh tế, hẳn là chưa từng cởi. Nói cách khác, hắn chưa chạm vào nàng.
Đã là người của Ngũ hoàng tử, gả vào Tạ gia chắc chắn không có ý tốt. Không chừng kiếp trước Tạ gia gặp nạn, nàng cũng giống Trâu Cao Viễn, trộn lẫn vào đó, hại Tạ gia.
Giấy Tuyên Thành với từng nét chữ như có linh hồn, từ trên giấy nhảy lên, bay múa trong không trung, đảo quanh trong đầu hắn. Trong khoảnh khắc, Tạ Hành híp mắt, giơ tay đè lại trang giấy bị gió lật, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm dòng chữ chưa viết xong.
Không thể chạm vào, không thể yêu, không thể gϊếŧ, hay là... không thể giữ lại?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng suy đoán này có khả năng nhất.
Tạ Hành nhẹ điểm ngón tay lên mặt bàn, đôi mắt chậm rãi trầm xuống.
Nữ nhân của người khác, hắn đương nhiên không giữ.
-
Sau một giấc ngủ ngon, tỉnh lại thì không phải mộng, véo mình thấy đau thật, gặp người sống sờ sờ, cây cỏ, núi giả, hồ nước... Bách Huyên trăm phần trăm khẳng định, mình đã không còn là chính mình trước kia.
Tuy không có bàn tay vàng, nhưng ít nhất không xuyên ở khe suối, mà là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có, nhà cao cửa rộng, là con dâu trưởng của quý phủ Tạ gia.
Thân phận không có trở ngại, còn về sinh hoạt, chỉ cần nàng không cùng nam chủ tìm đường chết, vậy sẽ không chết. Lui một vạn bước, dù có chết, cũng sẽ không giống trong nguyên tác nhận đủ mọi tra tấn, thống khổ thê thảm, chết cũng không thoải mái.
Bách Huyên đóng cửa lại, ánh mắt lướt qua mọi ngóc ngách trong phòng. Hôm qua, mọi thứ như bị bao phủ trong sương mù, nàng chưa kịp quan sát kỹ căn phòng này.
Giờ đây, nàng cẩn thận nhìn xung quanh. Toàn bộ kiến trúc được làm bằng gỗ đặc, trong phòng trang trí không hề tầm thường, bình hoa tươi mới cắm. Những bộ hoa phục cẩm y xếp chỉnh tề trong tủ, bàn trang điểm với các ngăn kéo đựng đồ trang sức thủ công tinh xảo.
Hơn nữa, của hồi môn và chiếc vòng tay vàng trên tay nàng, đời này, ít nhất ăn uống không lo, còn có phòng ở riêng, sân vườn, không cần lo lắng trả nợ.
Bách Huyên càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, lo lắng nhiều làm gì. Xem đây như thay đổi môi trường, tận hưởng cuộc sống dưỡng lão thật tốt.
Nhìn thấy chiếc giường riêng được chuẩn bị bằng vân cẩm tơ tằm, nàng cười tươi leo lên giường.
Mùa thu đông se lạnh, không gì tuyệt hơn là cuộn tròn trong ổ chăn ấm áp, chờ mùa đông qua đi, mùa xuân lại đến.-
Tạ Hành trở lại phòng ngủ giờ đã là tân phòng, tất cả đồ vật trong phòng đều do hắn tự tay chọn chọn, trừ nữ nhân đang nằm trên giường kia.
Chợt thấy nàng đang ngủ, hắn liếc nhìn ra ngoài trời sáng rõ, nhất thời không thể tin nổi.
Trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, vào lúc này mà nàng ngủ được sao?
Tạ Hành đứng bên giường, nghe tiếng hít thở đều đặn của nữ tử, cảm thấy khó tin.
Nàng thật sự đã ngủ.
Chăn che đến bả vai, nàng cuộn tròn nhỏ nhắn, nằm nghiêng, mặt hướng vào trong. Từ góc độ của hắn, có thể thấy gò má và lỗ tai đỏ bừng của nàng.
Tạ Hành trầm ngâm, hắn có thể không chút do dự gϊếŧ Trâu Cao Viễn vì biết rõ những gì hắn ta đã làm, và nắm được nhược điểm của hắn.
Nhưng đối với nữ nhân này, hắn không có ấn tượng gì. Đánh giá của hắn về nàng chỉ dựa trên suy đoán.
Điều quan trọng và khó giải quyết hơn là, nàng khác với Trâu Cao Viễn, là con gái của ngự sử, lại được Thánh Thượng tứ hôn. Gϊếŧ nàng ngay sau ngày tân hôn, Tạ gia không thể thoái thác tội của mình.
Vì nàng mà kéo theo cả Tạ gia thì không đáng. Hắn cần một kế hoạch vẹn toàn, không thể hành động lỗ mãng.
Tạ Hành bực bội dời mắt, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để ra tay nên hắn không muốn ở lại lâu. Xoay người đi vài bước, hắn quay đầu lại, nhìn nữ tử trên giường hoàn toàn không biết gì, khóe môi cong lên một nụ cười khó hiểu.
Nếu không thể gϊếŧ, thì trong khoảng thời gian này, hắn sẽ quan sát theo dõi nàng, để xem nàng có gì đặc biệt.