Bé vịn tường, từng bước từng bước đi ra ngoài, trong cơn mơ màng, bé nhìn thấy một vài bóng đen kỳ lạ.
Một con gấu bông, một chiếc trực thăng điều khiển từ xa, một chiếc tàu hỏa đồ chơi, còn có cả đường ray mini nữa.
Bé đang ở thành phố đồ chơi trẻ em sao?
Trẻ em.
Lục Ngạo hừ lạnh một tiếng, cố gắng chống đỡ, tiếp tục đi ra ngoài.
Bé đi ra khỏi phòng, băng qua hành lang, đến cầu thang.
Một giọng nói trong trẻo, sảng khoái của một chàng trai trẻ, bất ngờ ập vào tai bé.
“Em dậy rồi, chú Trương nấu cho chúng ta bánh nhân tôm, em còn ra tiệm bánh mua bánh bao sữa trứng ngọt và bánh bao hấp mặn nữa. Đương nhiên là không có ăn vụng bim bim cay rồi! Bim bim cay làm sao ăn sáng được? Em là loại người không có nguyên tắc như vậy sao?”
“Anh ăn sáng chưa? À, em quên mất, có chênh lệch múi giờ, bên anh bây giờ là buổi chiều rồi. Vậy anh ăn trưa, ăn tối và trà chiều chưa?”
“Ngao Ngao vẫn chưa dậy, để thằng bé ngủ thêm chút nữa đi, tối qua chơi đồ chơi muộn quá, lát nữa em hâm nóng bữa sáng cho nó, không cần gọi chú Trương đâu. Yên tâm, sẽ không làm nổ bếp đâu...”
Lục Ngạo nắm chặt tay vịn cầu thang, nhíu mày.
Bé không nhìn rõ, cũng không nghe rõ.
Đây là giọng của ai?
Giọng nói này từ đâu truyền đến?
Bé chỉ cảm thấy... giọng nói này...
Hình như là từ sâu thẳm trong ký ức của bé, rất quen thuộc, rất quen thuộc.
Bé vắt óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại nhưng vẫn không thể nhớ ra.
Một giây sau, đầu bé nặng trĩu, cả người không kiểm soát được mà ngã về phía trước.
Bé không còn sức để giữ thăng bằng, chỉ có thể nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân lăn xuống.
“Ngao Ngao!”
Cơn đau dự kiến đã không đến.
Chàng trai trẻ vừa nói chuyện hét lên một tiếng, lao đến, ôm bé vào lòng.
Lục Ngạo nắm lấy quần áo của người đó, lúc này mới phát hiện ra tay mình...
Trở nên nhỏ xíu, một đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm, giống như móng vuốt của chó con.
Chân bé cũng trở nên ngắn ngủn, cả người đều trở nên nhỏ bé.
Và bây giờ cuối cùng Lục Ngạo cũng nhớ ra rồi.
“Ba...”
“Ngao Ngao, con biết nói rồi sao? Không đúng, sao người con nóng thế này? Ngao Ngao?!”
Lục Ngạo không trả lời, chỉ nắm chặt lấy quần áo của chàng trai, cắn chặt răng sữa chưa mọc hết của mình, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ.
“Giang, Tri, Ngư...”
Đúng vậy, giọng nói quen thuộc này, đến từ người ba ruột của bé.
Giang Tri Ngư!
Lục Ngạo có hai người ba.
Một người ham hư vinh, ăn chơi trác táng.
Một người phấn đấu cho sự nghiệp, lạnh lùng, vô tình.
Hai người vì tiền, vì hôn nhân gia tộc mà kết hôn giả, sống với nhau như người dưng, không yêu nhau... cũng không yêu bé.
Người đang ôm bé lúc này chính là người ham hư vinh kia.
Lục Ngạo vẫn còn nhớ tên của ba nhỏ.
Giang Tri Ngư.
Đừng hiểu lầm, bé không cố tình nhớ tên của bọn họ.
Bé chỉ là... quá hận mà thôi.
Hận đến mức khắc tên của bọn họ vào trong tim.
Nhưng chẳng phải Giang Tri Ngư đã chết rồi sao?
Đây là đâu?
Tại sao Giang Tri Ngư lại ở đây?
Tại sao mình lại biến thành dáng vẻ này?
Lục Ngạo vùng vẫy, ngẩng đầu nhìn Giang Tri Ngư.
Giang Tri Ngư vẫn giữ dáng vẻ ngoài hai mươi tuổi, trẻ trung, đẹp trai, giống hệt như trong ảnh chụp gia đình.
Cậu quỳ trước cầu thang, ôm Lục Ngạo vào lòng, vẻ mặt lo lắng, miệng liên tục mấp máy, không nghe rõ cậu đang nói gì.