Dì Nhỏ Độc Ác Của Cặp Song Sinh Thiên Tài

Chương 5

Đúng là trong nhà không thấy bóng dáng bé con còn lại. Lạc Thanh vừa mới xuyên qua, nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, cộng thêm bé con bị bệnh nên cô cũng không có thời gian nghĩ ngợi, còn tưởng bé con kia giống như trong sách nói, tự mình ra ngoài kiếm tiền rồi.

Đang suy nghĩ, điện thoại cô có tin nhắn đến.

Khoảnh khắc màn hình sáng lên, cô liếc qua, thấy thông báo tài khoản ngân hàng có tiền vào, còn có mấy số không nữa.

"..."

Sau một thoáng nghẹt thở và im lặng, cô nhớ ra rồi.

Nguyên chủ đã tiêu sạch sẽ toàn bộ tiền bạc, quen thói tiêu tiền như nước khiến cô ta không thể chịu nổi sự chênh lệch quá lớn này, nên đã nhắm vào hai đứa trẻ.

Cô ta đã bán một trong hai đứa trẻ cho người khác để đổi lấy thú vui tạm thời.

Toang rồi, có chuyện lớn rồi.

Lạc Thanh cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, có một thôi thúc muốn nhét hết thuốc vào miệng mình cho xong chuyện. Sao lại dính vào vòng lao lý thế này chứ.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh đút thuốc hạ sốt cho bé con: "Uống thuốc trước đã."

[Mình cần thêm chút thời gian để sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, xem làm thế nào để đón nhóc anh về.]

Bé Lạc An vẫn luôn lén quan sát phản ứng của dì, khi đọc được suy nghĩ trong lòng cô bé thì hơi tròn mắt. Dì hôm nay thật sự rất kỳ lạ, nhưng tại sao nhỉ?

Nhưng bộ não nhỏ bé ở tuổi này không cho phép bé suy nghĩ những điều quá phức tạp. Sợ dì đổi ý, bé vội vàng ôm lấy tay dì uống hết thuốc, rồi lại vội vàng sờ vào chiếc túi nhỏ của mình.

"Dì ơi, con có tiền đây." Bé giơ chiếc điện thoại nhỏ lên: "Có thể, mua anh trai về không ạ?"

Nguyên chủ không thích chăm sóc trẻ con, cảm thấy chúng là gánh nặng, thường chỉ đưa cho hai anh em một chiếc điện thoại, có việc mới liên lạc.

Nhưng Lạc Thanh cũng thật sự tò mò hai đứa trẻ này đã tiết kiệm được bao nhiêu tiền. Kết quả cầm lấy xem thì phát hiện bên trong chỉ có vài trăm tệ.

Cô khẽ cười một tiếng, xem ra bây giờ hai đứa nhóc này vẫn chưa kịp kiếm được nhiều tiền.

Cười xong lại thở dài thườn thượt, thật nực cười, một phút trước tiền trong người cô còn không bằng hai đứa nhóc này.

Đặt điện thoại dưới gối của con bé, nghĩ đến việc cuối cùng hai đứa trẻ cũng sẽ rời xa mình, Lạc Thanh lại dặn dò thêm một câu: "Sau này không được tùy tiện cho người khác xem điện thoại, nhất là ví tiền của các con."

Bé Lạc An nghe hiểu lớ lớ, rõ ràng hơn là dì không cần tiền của mình. Bé và anh trai đã lén tiết kiệm rất lâu, nghe nói có thể mua được rất nhiều bánh mì.