Tuy nhiên, Cố Lan Tranh và Cố Dao Cầm lại có mối quan hệ khá tốt, vì cô nghĩ mình chỉ có một người chị gái.
Đến khi trưởng thành, thế giới đột ngột thay đổi. Cố Lan Tranh chứng kiến một thế giới dị biến đầy kinh hoàng. Hóa ra, virus bùng phát từ mẹ ruột của Cố Dao Cầm, người đã rời bỏ gia đình sau khi sinh con để toàn tâm nghiên cứu. Virus thoát ra từ phòng thí nghiệm của bà.
Nghiên cứu ban đầu nhằm tìm kiếm khả năng bất tử cho loài người, nhưng không ngờ mọi thứ rẽ hướng, dẫn đến sự xuất hiện của những kẻ sống dở chết dở.
Sau khi phòng thí nghiệm xảy ra bạo loạn và nổ tung, virus lây lan ra ngoài, bắt đầu từ thực vật, đến động vật ăn thực vật, rồi đến con người. Cuối cùng, virus bùng phát.
Trong thế giới mạt thế, Cố Lan Tranh cùng Cố Dao Cầm trốn chạy. Dao Cầm phát hiện một không gian đặc biệt, nơi cô có thể trồng trọt và tích trữ tài nguyên. Để kiểm tra sự an toàn của nước và thực phẩm trong không gian đó, Cố Dao Cầm đã lén cho Cố Lan Tranh uống một ít nước suối.
Nước không gây hại mà còn giúp Cố Lan Tranh kích hoạt dị năng chữa lành. Nhưng trước khi kịp nói với Dao Cầm về dị năng của mình, cô đã thấy ánh nhìn ghét bỏ lóe lên trong mắt chị gái.
Chỉ trong khoảnh khắc, Cố Lan Tranh chọn cách im lặng, không nói thêm gì.
Cho đến khi Cố Dao Cầm gặp được những người sở hữu dị năng khác và trở nên thân thiết, mọi người đều nghĩ rằng Cố Dao Cầm đang bảo vệ một cô em gái vô dụng, không có dị năng.
Họ thậm chí cho rằng cô là người từng hãm hại, chà đạp Dao Cầm, nhưng chị gái vẫn cao thượng bao dung.
Một đêm nọ, Cố Lan Tranh bị một người trong nhóm kéo vào rừng. Khi hắn cúi đầu lục lọi quần áo cô, Cố Lan Tranh giả vờ bất tỉnh và đâm thẳng dao vào cổ hắn, máu nóng bắn lên khắp người cô.
Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, qua đám đông, cô thấy ánh mắt đầy kỳ vọng của Cố Dao Cầm.
Cô lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chỉ sau ba tháng bị chia rẽ, đã có người không kiềm chế được mà ra tay thay Dao Cầm, còn Dao Cầm chỉ chờ hưởng thành quả.
Nhưng không ngờ Cố Lan Tranh phản kháng. Ánh mắt Dao Cầm từ kỳ vọng chuyển sang kinh hoàng và phẫn nộ, sau đó cố kiềm chế.
Dao Cầm rơi nước mắt, đứng giữa đám đông bảo vệ mình, giọng nói nghẹn ngào đầy trách móc:
"Em gái, chị biết Minh thường không tốt với em, nhưng chúng ta đã cùng vượt qua bao gian khổ. Sao em có thể gϊếŧ cậu ấy chỉ vì chút mâu thuẫn?"
Lời nói của cô khiến những ánh mắt xung quanh chuyển sang giận dữ nhìn Cố Lan Tranh.
Cố Lan Tranh tỏ vẻ ngây thơ, giơ bàn tay dính máu lên chỉ vào chiếc cổ áo bị xé rách: