Nghe Được Tiếng Lòng Của Nhãi Con, Nhóm Pháo Hôi Trở Mình Chân Giẫm Kịch Bản

Chương 2: Người Cha Cặn Bã Xuất Hiện

Tần Xu sắc mặt rất khó coi, trong lòng cảm thấy phức tạp.

Con gái của bà còn chưa có chết, hắn liền gấp gáp chạy đi ra ngoài tranh công với tình nhân nhỏ của mình, thật đúng là rất tốt!

Chồng của Tần Xu, Chu Dịch Dương, là một tú tài. Năm đó, Tần gia còn không phải là hoàng thương, nhưng cũng là một trong ba thương gia xếp hàng đầu của hoàng triều.

Tần lão thái gia sợ con gái duy nhất của mình gả cho gia đình khác sẽ bị ủy khuất, nên sau khi được người khác giới thiệu, ông đã nhìn trúng Chu Dịch Dương, người vừa mới thi đậu tú tài, có quê quán ở cùng thôn với ông.

Tần lão thái gia sau khi điều tra qua, phát hiện Chu Dịch Dương vẫn chưa đính hôn, cũng hỏi qua ý kiến

hắn, tình nguyện ở rể Tần gia. Bất quá Tần Xu cảm thấy gả cho ai cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, Chu Dịch Dương bởi vì lớn lên mi thanh mục tú còn tính thuận mắt, cho nên cũng không có ý kiến gì.

Sau khi hai người thành thân, họ đối xử tôn trọng nhau, cùng có mấy đứa con, nhiều năm như vậy cũng có được vài phần tình ý.

Bà vốn đang nghĩ, Chu Dịch Dương đối xử tốt với bà, không ngại bà béo, cho nên có ý định để một trong những đứa con của mình đổi sang họ Chu, tiến vào gia phả họ Chu, đồng thời để lại hậu duệ cho Chu gia.

Hiện tại đã xảy ra chuyện như vậy, nếu là chứng thực, sát ý hiện lên trong mắt Tần Xu...

"Phu nhân, lão gia không có ở trong phủ, nói là sáng sớm đã rời phủ."

Kim Châu quay lại, theo sau là hai nha hoàn trông nom Tần Hề Hề.

"Xảy ra chuyện gì? Tiểu thư sao lại chạy tới vườn hoa này!"

Tần Xu hiểu rõ, con gái bảo bối sẽ không lừa bà. Chỉ là không biết tại sao con gái bảo bối của bà lại biết được?

"Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng. Không biết là ai đánh bọn nô tỳ ngất xỉu, mới khiến cho tiểu thư gặp nguy hiểm. Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết..."

Hai nha hoàn ăn ý mở miệng xin tha, chỉ nói bọn họ bị đánh ngất xỉu và không biết chuyện gì đã xảy ra.

[Gạt người! Gạt người! Rõ ràng là tra cha đã thu mua bọn họ, còn hứa hẹn sau này sẽ thu bọn họ làm thϊếp, để bọn họ giả vờ như không biết.]

Tần Hề Hề hung hăng trừng mắt nhìn hai cái nha hoàn, đáng tiếc không có người chú ý đến nàng.

"Hừ, không phải là ngất đi sao, vậy thì ai đã nói cho các ngươi biết tiểu thư đang gặp nguy hiểm?"

Tần Xu hừ lạnh một tiếng, cảm thấy rất tức giận. Hắn hạ độc bà, nuôi một cô con gái khác ở bên ngoài, còn muốn nạp thϊếp, thật muốn đánh gãy chân thứ ba của Chu Dịch Dương!

Ngân Bảo vừa mới nhận lệnh ra cửa hỏi thăm tin tức đã chạy trở về, nhỏ giọng nói vài lời với Tần Xu. Nàng là đi xác nhận một chút với hộ vệ canh cửa khi nào thì Chu Dịch Dương rời khỏi phủ, được đến tin tức là đã rời khỏi phủ từ sáng sớm.

Tần Xu vẻ mặt nghiêm túc. Hai lão bà đã xuống tay với Tần Hề Hề, hộ vệ canh cửa, nha hoàn của Hề Hề... Những năm này bà thực sự quá mức tin tưởng Chu Dịch Dương, suýt chút nữa không hề hay biết khiến cho bọn họ gặp phải nguy hiểm.

Tần gia sợ là có hơn một nửa người đã phản bội bà, nghe theo mệnh lệnh của Chu Dịch Dương...

Với tư cách là người đứng đầu hiện tại của Tần gia, có thể làm Tần gia ngồi ổn vị trí hoàng thương, Tần Xu cũng không phải kẻ ngốc, chỉ trong nháy mắt, liền suy nghĩ cẩn thận một số chuyện.

"Ồ, vội vàng muốn hầu hạ nam nhân như vậy, lão nương liền thành toàn cho các ngươi."

Tần Xu cười lạnh một tiếng, chỉ một câu nói đã khiến vẻ mặt của hai nha hoàn thay đổi. Ngay khi bọn họ đang muốn mở miệng xin tha, Tần Xu lại không cho bọn họ cơ hội.

Bà vẫn chưa trảo ra hết yêu ma quỷ quái trong phủ, nên không muốn rút dây động rừng nhanh như vậy.

"Đưa đến ỶThúy Các. Trương mụ biết phải làm như thế nào."

Nói xong, bà đứng dậy bế Tần Hề Hề đang có chút buồn ngủ trở về sân của mình.

[Mẹ quả thực băng tuyết thông minh, có thể đoán được những chuyện này, nhưng là...]

Tần Xu nghe được lời khen của con gái bảo bối liền cảm thấy dễ chịu hơn một ít. Hai chữ cuối cùng lại khiến trong lòng bà căng thẳng.

Vừa định tiếp tục nghe nhưng không ngờ lại không có âm thanh nào cả. Cúi đầu xuống, nhóc con đã ngủ say, mũi còn toát ra mấy cái bong bóng.

Tần Xu hận không thể lay tỉnh Tần Hề Hề, thật con mẹ nó đứa con có hiếu, nhưng là cái gì, ngươi cũng phải nói xong chứ! ! !

Trở vào phòng, bà đặt Tần Hề Hề lên giường rồi yêu cầu tất cả người hầu ra ngoài, chỉ để lại Kim Châu và Ngân Bảo.

“Phu nhân đã nhận ra cái gì sao?”

Kim Châu từ trước tới nay cẩn thận, Tần Xu các loại hành động, cũng đã để cho nàng mơ hồ đoán được.

"Phu nhân có biết là ai muốn tổn thương tiểu thư không? Nói cho nô tỳ, nô tỳ sẽ chém hắn!"

Ngân Bảo thẳng thắn, táo bạo, còn học quá công phu, lại rất nghe lời Tần Xu và Kim Châu.

Trong Tần gia hiện giờ, Tần Xu có thể hoàn toàn tin tưởng chỉ có hai người này.

"Ngân Bảo, ngươi có nhớ lần trước ngươi nói nhìn thấy lão gia đi vào một căn nhà nhỏ ở phía bắc thành không?"

Lần đó Ngân Bảo ra ngoài mua đồ và nhìn thấy Chu Dịch Dương bước vào một căn nhà nhỏ, rất có khả năng là mua cho ngoại thất kia.

"Phu nhân không phải nói nô tỳ nhìn lầm sao?"

Ngân Bảo không rõ tại sao Tần Thư lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, trong lòng có chút khó hiểu.

"Hiện tại ngươi trộm đi nhìn xem một chút, xem lão gia có ở đó hay không. Nhớ kỹ, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng không cần kinh động bọn họ, đợi trở về chỉ cần nói cho ta biết."

Tần Xu không muốn nói nhiều nữa, có một số việc phải cần tận mắt nhìn thấy mới có thể tin được.

Sau đó lại phân phó Kim Châu vài câu, yêu cầu nàng kiểm tra loại thuốc mà bà uống hàng ngày.

Hai nha hoàn nhận lệnh rời đi, Tần Xu nằm trên giường thở hổn hển. Sau một thời gian ngắn như vậy, bà cảm thấy rất mệt mỏi.

Cùng Tần Hề Hề ngủ trưa xong, ước chừng một canh giờ sau, Kim Châu và Ngân Bảo lần lượt quay trở về.

Đôi mắt của Kim Châu đỏ hoe, Ngân Bảo nắm chặt nắm tay, khuôn mặt tràn đầy tức giận.

"Phu nhân, lão gia hắn sao dám làm như vậy!"

Nghĩ đến cảnh tượng mình nhìn thấy, Ngân Bảo liền hận không thể lao vào và gϊếŧ chết đôi cẩu nam nữ kia.

Lão gia mặt ngoài yêu sâu sắc phu nhân, ở bên ngoài lại ôm nữ nhân và đứa con khác, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì thật sự rất khó tin tưởng.

"Phu nhân, thuốc kia xác thực có vấn đề, dùng lâu ngày sẽ khiến người béo phì cho đến chết."

Kim Châu trong lòng cảm thấy hối hận. Nếu biết thuốc kia có vấn đề thì nàng sẽ không để cho phu nhân uống.

"Phu nhân, chuyện hôm nay có phải hay không cũng liên quan đến lão gia..."

Tần Xu xua tay, cắt ngang lời nói của Kim Châu.

“Làm như chúng ta không biết, trong sân còn không biết có bao nhiêu người là người một nhà.”

Che giấu sự đau lòng của mình, Tần Xu vẻ mặt như thường. Chuyện này cần phải từ từ lên kế hoạch, trừ bỏ sân của bà, Chu Dịch Dương không chừng còn bố trí người ở trong sân của các con trai bà. Nếu bị bức nóng nảy, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì...

[Mẹ thân yêu của ta, nhanh lên, nhanh lên, nghẹn chết ta, sắp ra giường rồi!]

Ngủ được một giờ, Tần Hề Hề cũng tỉnh lại. Vẫy vẫy cánh tay nhỏ nhắn của mình, nàng không muốn ị vào đũng quần!

Phù!

Tần Xu vốn còn có chút lo lắng, không nhịn được cười, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Hề Hề.

Thực ra cũng không có gì phải lo lắng cả. Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, vẫn còn thời gian. Quan trọng hơn là con gái của bà vẫn còn sống, không ai có thể làm hại đến con gái bà được!

[Thật thoải mái. Ị xong rồi đã nghĩ muốn ăn, sao lại thế này? Thịt, thịt, làm sao có thịt?]

Tần Hề Hề giống như một con búp bê, được mẹ và hai tỷ tỷ xinh đẹp sửa soạn một phen.

"Đi thôi, đói bụng đi."

Biết chính mình bị đầu độc, không thể cho con uống sữa mẹ, Tần Xu kêu người chuẩn bị sữa dê.

[Mẹ thật tốt quá, mẹ dán dán.]

Tần Hề Hề cầm bình sữa bắt đầu uống.

"Phu nhân, ta nghe nói Hề Nhi xảy ra chuyện?"

Một thanh âm lo lắng vang lên, tra cha đã xuất hiện!