Ông thở dài một tiếng, không nỡ trách mắng. Sau khi xuống xe, nhìn qua cảnh tượng rối ren trước mắt, Thọ Khang hầu chỉ chăm chú hỏi Hà Cẩn:
“Cẩn nhi, có chuyện gì xảy ra?”
Hà Cẩn vừa xuyên đến, người còn chưa nhận đủ, nhìn nam tử trung niên vận cẩm bào, hai bên tóc mai đã điểm bạc, dung mạo có vài phần tương tự mình, bèn thăm dò gọi một tiếng:
“Phụ thân?”
“Ừm.” Ánh mắt Thọ Khang hầu nhìn nàng đầy yêu thương, nhưng khi chuyển qua Tạ Hạnh An đang đứng cách đó không xa, sắc mặt lập tức biến thành chán ghét cực độ:
“Kẻ nào dám dẫn tên nghiệt chủng này tới đây? Đồ xúi quẩy, đứng ở cổng phủ ta cũng làm bẩn đất nhà ta.”
“Là hắn. Hắn trông thấy con lại không chịu tránh xa, còn dám xông ra chặn xe ngựa của con, nên con mới sai người dạy cho hắn một bài học.” Hà Cẩn trong lòng dù thầm cảm phục Tạ Hạnh An – nhân vật mỹ cường thảm trong nguyên tác, nhưng đối diện người như thế, nàng thực sự không sao mở miệng mắng chửi được. Cuối cùng chỉ bĩu môi, gượng gạo trừng mắt nhìn hắn, hậm hực nói:
“Ngươi còn không mau đi? Hay còn muốn ở đây gây phiền phức cho ta?”
Tạ Hạnh An nét mặt vẫn bình thản như không, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Hà Cẩn thêm mấy lần, chỉ lặng lẽ đứng yên tại chỗ.
Chỉ có Hà Cẩn hiểu rõ, biểu hiện này của hắn chính là ghi hận, khắc sâu mối nhục hôm nay vào tận xương tủy, để đời này kiếp này không bao giờ quên.
Thế nhưng hắn bị đá đến mức chân đau nhức, thân mình khẽ lay động như không đứng vững. Từ xa, một lão nhân dáng đi lụ khụ vội vã chạy tới, đỡ lấy tay hắn, lo lắng hỏi:
“Thiếu gia, ngài không sao chứ?”
Tạ Hạnh An vỗ nhẹ vào tay ông lão, cười nhạt:
“Triệu bá, đừng lo, ta không sao.”
Triệu bá? Còn sống ư?
Vậy là lúc này Tạ Hạnh An vẫn chưa phẫn nộ đến mức lấy bút son ghi tên nàng vào danh sách tử? Vẫn còn cơ hội cứu vãn?
Nói thật, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hà Cẩn. Khi đọc Quyền Thịnh Thiên Hạ, vì lối viết đặc trưng của thể loại quan trường, tiểu thuyết dài lê thê mấy nghìn chương khiến nàng phát ngán. Mỗi lần nguyên chủ xuất hiện, nhất định làm trò chướng mắt, khiến Hà Cẩn chán ghét, chỉ lướt qua cho xong. Điều đó dẫn đến việc nàng tuy biết nguyên chủ là kẻ gây họa không ngừng, nhưng hoàn toàn mù mờ về trình tự sự kiện.
Nàng hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần.
Lúc Triệu bá đỡ Tạ Hạnh An quỳ xuống trước Thọ Khang hầu để xin tội, vị hầu gia chỉ khoát tay ra hiệu, lạnh giọng đuổi họ đi. Tạ Hạnh An được Triệu bá dìu rời đi, mà Hà Cẩn cũng không còn tâm trí nào để nhìn theo.