Hệ thống cất giọng vui vẻ: [À… Như một món quà gặp mặt, tôi sẽ tặng anh một đạo cụ nhỏ.]
Giản Bất Miên: “Đạo cụ? Là gì?”
[Một đạo cụ nhỏ giúp anh trong lúc nguy cấp. Khi sử dụng, NPC sẽ không thể nhận ra anh là người chơi. Nhưng thời gian hiệu lực chỉ có 20 phút, và chỉ được dùng một lần.]
Trong đầu Giản Bất Miên hiện lên một thanh công cụ.
Trong đó có một chiếc ba lô nhỏ.
Một tấm thẻ màu xanh với dòng chữ “Khi sử dụng, NPC sẽ không thể nhận ra bạn là người chơi. Thời gian hiệu lực: 20 phút. Số lần sử dụng: 1.” khẽ lắc lư, sau đó bay vào ba lô.
[Anh có thể sử dụng bất cứ lúc nào cần thiết, nhưng chỉ dùng được một lần.]
À đúng rồi —
Giản Bất Miên nhướng mày, hỏi: “NPC mục tiêu của tôi sẽ mạnh đến mức nào?”
Hệ thống cười khúc khích:
[Yên tâm đi, NPC mục tiêu trong mỗi phó bản đều là những tồn tại cực kỳ mạnh mẽ và đáng sợ. Đảm bảo bạn sẽ có trải nghiệm vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa đặc sắc! Trên đường làm nhiệm vụ, chết trong tay NPC mục tiêu cũng là một lựa chọn không tồi đâu~]
Nghe hệ thống nói vậy, Giản Bất Miên chẳng hề lộ ra vẻ sợ hãi như nó mong đợi.
Ngược lại, cậu còn mong chờ hơn bao giờ hết.
NPC cấp thấp thì chẳng có gì thú vị cả.
Ngược lại, NPC càng mạnh, thì càng ngon.
Không những có thể hấp thụ sức mạnh của nó, mà còn giúp cậu trở nên mạnh hơn.
Giản Bất Miên cứ tưởng rằng từ giờ sẽ phải sống qua ngày bằng đám NPC cấp thấp nhạt nhẽo.
Không ngờ, cái hệ thống rách nát này lại tự tay dâng đồ ăn ngon đến tận miệng.
A, cuộc sống này đáng mong đợi rồi đây.
Phòng livestream của Giản Bất Miên đã lần lượt có không ít người xem gia nhập, chớp mắt đã có năm mươi người.
Khi họ nghe thấy nhiệm vụ mà Hệ thống công lược 001 giao cho Giản Bất Miên, tất cả đều không hẹn mà cùng phấn khích.
Không hổ là Hệ thống công lược số 001 đã xoá sổ nhiều ký chủ nhất, nhiệm vụ lần nào cũng khó đến mức này!
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Giản Bất Miên, muốn xem dáng vẻ đáng thương, sợ hãi, yếu đuối của thiếu niên khi nghe thấy nhiệm vụ.
Nhưng bọn họ không nhìn thấy.
Giản Bất Miên nheo mắt, ánh mắt lóe lên vài phần vui thích. Đôi môi có hình dáng đẹp cong lên, lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra, tiếng cười khẽ khàng không nén nổi vang lên thấp giọng.
… Tựa như một đứa trẻ nhìn thấy món kẹo mà mình khát khao từ lâu.
[?? Người chơi này sao lại không đi theo lối mòn thế?? Gặp trường hợp thế này chẳng phải nên sợ đến bật khóc à?]
[Tiểu mỹ nhân này có vẻ không giống bình thường lắm, ít nhất là tính cách và vẻ ngoài khác biệt rõ rệt, theo dõi trước cái đã.]
[Muốn biết cậu ta thật sự không sợ, hay là sợ đến ngớ người rồi? Sao lại còn cười được? Nhưng tiếng cười dễ nghe quá, thêm nữa thêm nữa.]
Phản ứng của Giản Bất Miên khiến người xem mắt sáng rực, lần lượt ấn nút theo dõi.
[Oa! Chúc mừng người chơi Giản Bất Miên, phòng livestream của bạn vừa tăng thêm 100 lượt theo dõi! Anh đã leo lên bảng xếp hạng livestream tân thủ được yêu thích nhất! Hãy chờ đón nhiều người xem hơn nữa nhé!]
...
Giản Bất Miên ngủ một giấc đến tận sáu giờ sáng.
Cậu phát hiện trong đầu mình xuất hiện thêm một bộ đếm ngược.
[Đếm ngược nhiệm vụ công lược: 117 giờ.]
Nếu đến khi đồng hồ đếm ngược kết thúc mà cậu vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ công lược, thì sẽ bị xoá sổ.
Nhưng Giản Bất Miên cũng chẳng vội vàng, sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản xong, cậu lững thững theo dòng người đến đại sảnh tập hợp.
Cậu phát hiện đoàn xiếc này cũng khá có lương tâm, còn chuẩn bị bữa sáng cho các người chơi.
Bữa sáng bốc hơi nóng hầm hập được đựng trong hộp cơm, bày hàng dài trên bàn cho các thành viên đoàn xiếc nhận lấy.
Tuy bữa sáng người sống ăn này không thể khiến linh hồn Giản Bất Miên no bụng, nhưng có ăn thì vẫn hơn không.
Bữa sáng cậu nhận được là một ly sữa bò nóng, một miếng bít tết rắc tiêu đen, và một lát bánh mì nướng vàng giòn hơi xém cạnh.
Ly sữa màu trắng ngà đựng trong ly thuỷ tinh, tỏa ra mùi thơm nóng hổi.
Bánh mì nướng và bít tết đều được bọc trong giấy báo dày cộp.