Mã Lỵ Á là người có ý thức về thời gian, bước đi của cô ta cũng rất nhanh: “Nếu không nhầm, Mai Nhân giờ này chắc đang khóc lóc tố cáo.”
Mã Lỵ Á nhanh chóng thông báo những nơi trên tàu vũ trụ này có thể đi, những nơi cần tránh và cũng không quan tâm Huỳnh Hoặc có nhớ hay không.
“Trước khi ông già nhà tôi chết, đừng đến gần địa bàn của Mai Nhân, nếu không thì không ai cứu được cô đâu.”
“Nhưng tại sao Mai Nhân lại nhằm vào tôi? Tôi là bạn đời của Tuế Luật, anh ta còn Tuế Tự nữa mà?” Huỳnh Hoặc chạy theo sau Mã Lỵ Á, giống như đi trong mê cung, băng qua hành lang: "Cặp song sinh đều giống nhau, hắn cũng không cần phải treo cổ ở một cây.”
Mã Lỵ Á dừng bước, quay đầu nhìn Huỳnh Hoặc.
"Theo như tôi biết, tất cả mọi thứ của cặp song sinh đều là chung, điều này đương nhiên bao gồm cả bạn đời.” Cô nhìn Huỳnh Hoặc từ trên xuống dưới, như đang suy nghĩ làm sao cô ấy có thể sống sót trên hành tinh rác và leo lên con tàu này: "Cô nghĩ rằng khẩu vị của Mai Nhân bình thường sao? Hai người không phải là không thể.”
Huỳnh Hoặc ồ lên một tiếng.
Cô đã quá mạo muội, đánh giá thấp anh ta rồi.
Mã Lỵ Á dẫn cô đến trước một cánh cửa, xung quanh không có bất kỳ phòng nào, chỉ có những tên cướp vũ trụ được vũ trang đầy đủ đứng hai bên như lính canh.
Bên trong phòng là lãnh đạo của đám cướp vũ trụ này, cha của Mã Lỵ Á, dù bị bệnh tật hành hạ và sắp chết, ông vẫn có quyền lực tối cao.
Mã Lỵ Á đứng trước cửa, mở khóa cửa bằng tròng mắt.
“Cái đứa khốn kiếp đó gϊếŧ thuộc hạ của con, còn câu dẫn người con thích rồi làm chuyện ba người.” Bên trong, Mai Nhân nói giọng ỏng ẹo, anh ta nửa nằm trên giường, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực người nằm trên giường: "Cha nuôi, cô ta vừa đến đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy quyền của cướp vũ trụ, chúng ta gϊếŧ cô ta đi?”
Huỳnh Hoặc: “......”
Cái gì mà ba người, tên này còn bịa chuyện nữa!
Huỳnh Hoặc đứng bên cạnh Mã Lỵ Á, cô nhìn xung quanh căn phòng một cách tỉ mỉ.
Căn phòng rất lớn, chiếc giường ở giữa còn ấn tượng hơn.
Xung quanh đứng không dưới mười tên cướp vũ trụ, họ đóng quân ở bốn góc của phòng, khuôn mặt ai cũng hung tợn.
Chỉ cần có bất kỳ kẻ xâm nhập nào làm động tác nguy hiểm sẽ bị gϊếŧ ngay, việc Mai Nhân có thể dán chặt vào giường đủ chứng minh sự sủng ái của lão thủ lĩnh đối với anh ta.
Nhìn thấy Mã Lỵ Á và Huỳnh Hoặc ở cửa, sắc mặt của Mai Nhân lập tức thay đổi.
Hôm nay anh ta trang điểm hoàn toàn khác với hôm qua, vẻ ngoài đáng thương nhưng lại có một chút kiêu ngạo.
Ánh mắt của Mã Lỵ Á quét qua tay của thủ lĩnh đang nắm tay anh ta trên giường: “Vừa vào đã nghe anh muốn gϊếŧ bạn tôi, Mai Nhân, anh đừng quá tùy tiện.”
Đôi mắt u ám bị phủ một lớp bụi, một lớn một nhỏ, làm cho khuôn mặt của thủ lĩnh già trông đặc biệt kỳ quái. Trên gương mặt ông có nhiều vết sẹo, khiến cho da mặt lồi lõm không đều, dấu vết của tuổi tác và từng trải khắc sâu trên thân thể. Ngay cả mùi hương pheromone cũng lạ thường. Huỳnh Hoắc có thể nhìn thấy các sợi đại biểu cho tinh thần lực kéo dài từ cơ thể Alpha này, các đường đứt đoạn như thể có thể bị kéo đứt bất cứ lúc nào, chứng tỏ người này đang ở vào những ngày cuối cùng của cuộc đời. Nếu kéo đứt tinh thần lực của một Alpha sẽ dẫn đến hậu quả gì?