"Này, nhóc thực sự rất được lòng người đấy, không ấy về sau đi theo ta vậy, dù sao ba mẹ của nhóc cũng không còn nữa, mà ta cũng chỉ có một mình, hai chúng ta sẽ làm bạn với nhau. Lại nói, với bộ dạng hiện tại của nhóc, đi ra ngoài, chỉ sợ cũng sẽ bị những con ma thú ngoài kia ăn thịt mất, dù dòng máu của gia đình nhóc rất cao quý, nhưng bây giờ nhóc không phải là đối thủ của chúng.”
“Nếu không có sự bảo vệ của ta, chỉ sợ nhóc cũng chỉ có thể trở thành bữa trưa của chúng, hoặc không còn có thể chết đói, sức ăn của nhóc lớn như vậy, ha ha, thật sự không dễ nuôi mà." Giang Tiêu vừa trêu chọc con vật nhỏ, vừa tự quyết định lấy.
Con vật nhỏ tựa hồ bị những lời vừa rồi của Giang Tiêu đả động, lật người một cái, nhảy lên đùi Giang Tiêu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Giang Tiêu, cái đầu nhỏ gật gật, khiến Giang Tiêu cười đến nỗi sắp ngất đi.
Có vẻ như cô đã nhặt được kho báu rồi, con vật nhỏ này dường như thực sự hiểu được ngôn ngữ của con người, hơn nữa, từ việc con vật nhỏ giúp Giang Tiêu chữa lành vết bầm trên đầu, Giang Tiêu đoán con vật nhỏ này có thể sở hữu dị năng bẩm sinh, có liên quan đến việc chữa bệnh, vậy thì sau này nếu cô có bị tai nạn, bị thương, bị cảm lạnh, hay hắt hơi gì đó, không phải có một bác sĩ luôn ở bên cạnh sao, thật an toàn biết bao.
Trên mặt cô cười như nở hoa, đôi mắt cũng bị nụ cười chiếm hết chỗ, nheo lại thành một đường nhỏ.
"Vậy được rồi, không thể cứ gọi nhóc là vật nhỏ mãi được, ta sẽ đặt tên cho nhóc! Gọi là gì bây giờ nhỉ? Gọi là Tiểu Bảo nhé … không được … không được à, nhóc không cần nhìn ta dữ tợn như vậy đâu, ta sợ lắm. Để ta suy nghĩ xem nào, hay gọi con là Nhục Cầu?… Vẫn không vừa ý à, nhưng con thực sự rất giống quả cầu thịt mà… Được rồi, được rồi, biết rồi, con không thích…"
Giang Tiêu suýt nữa bị những cái râu của vật nhỏ bức cho phát điên, nó không vừa ý, dùng râu đυ.ng vào dưới nách Giang Tiêu, dường như đã biết đây là điểm yếu của Giang Tiêu, làm cho Giang Tiêu cười đến chảy nước mắt.
"Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Hay là… gọi nhóc là Nhị Đồng có được không? Ở đây chỉ có hai chúng ta, ta là lão đại, nhóc là lão nhị, hơn nữa bề ngoài của nhóc không phải trông giống như một cái ống sao? Gọi nhóc là Nhị Đồng*** cũng khá phù hợp." Giang Tiêu thấy con vật nhỏ cuối cùng cũng không vươn cái râu mềm mại đó ra nữa, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
***筒 - Đồng - hình ống
"Được rồi, từ nay về sau sẽ gọi nhóc là Nhị Đồng. Nhị Đồng, xuống đi, thịt nướng của nhóc sắp cháy rồi." Giang Tiêu kêu to, vội vàng đẩy thân hình nhỏ bé của Nhị Đồng ra, lấy thịt nướng trên đống lửa xuống, một mặt của thịt nướng đã bị cháy khét, đen sì và bốc khói.
Nhị Đồng nhào lên, không hề quan tâm đến phần thịt nướng cháy khét, cũng không quan tâm đến hơi nóng bốc lên, cứ thế cắn lấy một miếng, chạy sang một bên, bắt đầu ăn ngon lành.
Mặc dù lần này thịt nướng không ngon bằng lần trước, nhưng tốc độ ăn uống rõ ràng của Nhị Đồng vẫn làm Giang Tiêu hài lòng.
Không kén ăn!
Coi như khá dễ nuôi.
Nhưng sau đó, Giang Tiêu lại bắt đầu rầu rĩ, cô thì không sao, ở đây có rất nhiều thịt thần thú, đủ ăn trong một thời gian dài.
Nhưng Nhị Đồng thì không được.
Cô không thể gϊếŧ mẹ nó, rồi cho nó ăn thịt mẹ nó được, điều đó quá tàn nhẫn.
Điều đó có nghĩa là, hiện tại Giang Tiêu phải tiếp tục săn bắt ma thú mỗi ngày để nuôi con vật cưng mới này của mình.
Đây là một đại công trình hạng lớn.
Nhưng biết làm sao đây?
Giang Tiêu cau mày, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng, những ngày tháng cô đơn có một sinh vật bầu bạn, cũng coi như là một niềm vui.
Không sao, cứ coi như nuôi một con thú cưng vậy.
Thế giới này quá lạnh lẽo, ngoài đứa trẻ mà cô gặp hôm đó, Nhị Đồng có lẽ là sinh vật duy nhất ngoài thú hoang tỏ ra thân thiện với cô, cũng là người bạn mà Giang Tiêu coi như bạn bè.
Nhị Đồng ăn no rồi nằm cuộn tròn ở chỗ không xa đống lửa, dùng hai chân trước che mắt lại, ngủ say sưa, tiếng ngáy nhỏ cũng vang lên trong hang động.
Giang Tiêu nằm xuống bên cạnh Nhị Đồng, bụng no rồi, bây giờ Giang Tiêu thực sự cần ngủ một giấc thật ngon.