“Nương…… Ca ca…… Đừng đi…… Đừng bỏ lại Niên Niên và cha……”
“Hu hu hu…… Nương, ca ca……”
Thẩm Chỉ rũ mắt nhìn đứa bé đang ôm chặt chân nàng khóc đến tê tâm liệt phế.
Tóc khô vàng, làn da ngăm đen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một chút thịt cũng không có, một đôi mắt to xinh đẹp khảm ở trên khuôn mặt nho nhỏ, Thẩm Chỉ lại không cảm thấy đẹp mắt, chỉ cảm thấy khϊếp người.
Đứa bé mặc một cái áo vải thô không tay nhìn không ra màu sắc cùng qυầи иᏂỏ rách vài lỗ, lộ ra hai cánh tay đen gầy như hai que củi nhỏ.
Trời vừa mới mưa xong, đôi chân trần không mang giày giẫm trên mặt đất lầy lội, bẩn đến mức không nhìn rõ ngón chân.
Thẩm Chỉ mím chặt môi, trong lòng đè nén đến không thể thở nổi.
Nàng xuyên không.
Một loạt ký ức không thuộc về chính mình ập đến trong đầu.
Hóa ra, đứa bé này là tiểu nhi tử ba tuổi của thân thể nàng hiện tại.
Mà trượng phu nàng bị liệt nằm trên giường, vì không muốn liên lụy, nàng cố ý bỏ đói trượng phu, thẳng đến hôm nay khi phát hiện trượng phu không còn hơi thở, liền muốn bỏ lại tiểu nhi tử, mang theo đại nhi tử trở về nhà mẹ đẻ tái giá.
Tiểu nhi tử này là kết quả của một lần khó sinh, thầy bói nói đứa bé này khắc nàng, cho nên nam nhân vừa chết, nguyên chủ liền gấp không chờ nổi mà muốn vứt bỏ tiểu vướng víu này.
“Nương…… Đừng bỏ Niên Niên…… Niên Niên và cha có thể không ăn cơm, Niên Niên sẽ hái rau dại cho cha ăn, chúng ta sẽ không tốn lương thực đâu……”
Đứa bé khóc nức nở cùng nàng cam đoan.
Thẩm Chỉ cắn cắn môi, nguyên chủ này thật không phải là người mà!
"Hu hu hu...... Nương...... cầu xin người...... cầu xin người...... " Đứa bé kia dập đầu với nàng, cái đầu nhỏ "thịch thịch thịch" đập vào phiến đá, thanh âm chấn động khiến trái tim Thẩm Chỉ thắt chặt.
“Đừng dập đầu nữa, mau đứng lên.” Nàng khom người vừa định bế nó lên, nhưng còn chưa kịp chạm vào đứa bé, một bóng dáng màu xanh lam chợt lóe qua trước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, đứa bé đã bị đá mạnh văng ra xa.
Nó ngã trên mặt đất, nằm im không nhúc nhích, rêи ɾỉ khe khẽ như một chú mèo con.
Đôi mắt Thẩm Chỉ run lên, khϊếp sợ mà nhìn bóng dáng màu xanh lam ấy.
Là một cậu bé mập mạp khoảng chừng năm tuổi, lớn lên trắng trẻo mập mạp, trên người còn mặc một chiếc áo ngắn vải gấm màu lam mà người nhà quê hiếm khi dám mua, so với vẻ ngoài rách rưới của đứa bé kia đúng là một trời một vực.
Đây là đại nhi tử của nguyên chủ, được sủng đến vô pháp vô thiên.
“Nương! Nhìn này! Con đã đá bay con quỷ nhỏ rồi! Chúng ta đi thôi!”
Tiểu mập mạp đắc ý lại càn rỡ mà cười.
Thẩm Chỉ nhìn thoáng qua tiểu bẩn thỉu bị đau đến mức không thể ngồi dậy, rồi lại nhìn tiểu xấu xa trước mắt, tức giận đến phát run.
“A a a…… Nương! Sao nương kéo lỗ tai con! Đau chết mất! A!”
Nàng nhéo lỗ tai tiểu xấu xa, không hề nương tay, “Ai cho ngươi đá nó? Nó là đệ đệ của ngươi!”
Nàng vừa nói ra lời này, tiểu bẩn thỉu vốn đang đau đến đổ mồ hôi lạnh không dám tin mà ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn về phía nàng.
“Oa oa…… Nó không phải đệ đệ! Là con quỷ nhỏ! Là quỷ đòi mạng!”
Tiểu xấu xa khóc rất lớn, lòng đầy căm hận mà nhìn Thẩm Chỉ, dù sao Thẩm Chỉ chưa bao giờ đánh nó.
Trong lòng nảy sinh ác độc, liền dùng sức đá vào chân nàng, “Nương xấu xa! Ngươi là người đàn bà đanh đá! Ngươi không biết xấu hổ! Ta muốn gϊếŧ ngươi!”
Nó dùng sức rất lớn, hoàn toàn không phải làm nũng cáu kỉnh.
Cơn đau nhói từ xương đùi dưới đầu gối truyền đến, khiến Thẩm Chỉ không kiềm được mà rên nhẹ một tiếng.
“Hừ! Xứng đáng! Cho ngươi không nghe lời ta nói! Cho ngươi nắm lỗ tai ta!”
Tiểu xấu xa nhân cơ hội lại đá nàng thêm một cái.
Thẩm Chỉ không tránh kịp, trực tiếp ngã trên mặt đất.
“Ca ca xấu xa! Không được khi dễ nương!”
Tiểu bẩn thỉu không biết từ lúc nào đã bò lại gần bọn họ, ôm lấy tiểu xấu xa, cắn mạnh vào đùi nó.
“A! Con quỷ nhỏ, ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!”
Mắt thấy tiểu bẩn thỉu bị tiểu tiểu xấu xa đè trên mặt đất, cầm một cục đá định đập vào đầu nó, Thẩm Chỉ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Nàng vội vàng đẩy tiểu xấu xa ra, “Sở Cẩm Chu! Dừng tay!”
Nàng hét lên một tiếng, tiểu xấu xa đầy mặt phẫn hận.
Tuy Thẩm Chỉ lớn lên ở cô nhi viện, gặp qua không ít đứa bé hư hỏng, nhưng lại bị vẻ mặt của đứa bé này dọa sợ.
Ngẩn ra một chút, Thẩm Chỉ cúi xuống, cẩn thận kiểm tra tiểu bẩn thỉu, “Thế nào? Có đau ở đâu không?”
“Có phải vừa rồi hắn đá vào bụng con không?”
Tiểu bẩn thỉu ngơ ngác mà nhìn nàng, đôi mắt to tròn trong sáng, bên trong phản chiếu hình ảnh lo lắng của Thẩm Chỉ.
Thẩm Chỉ thật cẩn thận mà sờ bụng cậu bé.
“A……”
Thấy nó nhăn mày nhỏ lại, sắc mặt nàng trầm xuống.
Sở Cẩm Chu thấy nàng quan tâm tiểu bẩn thỉu, nắm tay siết chặt.
Cướp nương của nó…… Đây là nương của nó!
Bất ngờ, tiểu bẩn thỉu lại bị đá một cái.
Lúc này nó không nhịn được nữa, miệng nhỏ mím chặt, ủy khuất khóc nức nở.
Âm thanh rất nhỏ rất mềm.
Thẩm Chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Sở Cẩm Chu.
Tiếp theo nháy mắt, tiếng khóc của Sở Cẩm Chu vang lên khắp tiểu viện.
Tiểu bẩn thỉu ngừng khóc, đôi mắt to tròn ngạc nhiên trừng lớn.
Thẩm Chỉ một tay ôm Sở Cẩm Chu, đánh liên tục mười mấy cái lên mông nó, “Nếu ngươi còn dám đánh đệ đệ, lần sau không chỉ là đánh vài cái thôi đâu, ta sẽ trói ngươi lại, dùng gậy trúc mà đánh!”
Sở Cẩm Chu khóc đến sắc mặt đỏ bừng.
Thẩm Chỉ ném nó trên mặt đất, ôm lấy tiểu bẩn thỉu vẫn còn đang kinh ngạc trở về phòng.
Thân thể Sở Cẩm Niên căng cứng, ở trong trí nhớ của nó, nó chưa từng được nương ôm qua.
Vòng tay của nương thật ấm áp, thật ấm áp.
Trong lúc đi lại, Thẩm Chỉ khẽ nhíu mày, tiểu gia hỏa này ôm cũng thật cấn tay.
Vào phòng, lần đầu tiên Thẩm Chỉ biết cái gì gọi là nhà chỉ có bốn bức tường, nhà chính chỉ có một cái bàn cùng mấy cái ghế cũ nát.
Nóc nhà còn mơ hồ lộ ra chút ánh sáng, được, ngay cả nóc nhà cũng bị dột.
Đánh giá trong chốc lát, Thẩm Chỉ thở dài, từ từ tới vậy.
Phục hồi tinh thần lại, nàng mới cởϊ áσ vải rách trên người Sở Cẩm Niên, dưới lớp da đều là xương cốt nhô ra.
Thẩm Chỉ nhìn chằm chằm xương sườn nhỏ trước ngực nó một hồi lâu, mới chạm vào vị trí bị đá của nó, nhẹ giọng hỏi: “Nơi này có phải rất đau không?”
Sở Cẩm Niên lắc lắc đầu nhỏ.
“Nếu đau liền nói với ta, ta dẫn con đi gặp lang trung.”
Tiểu gia hỏa há miệng, tiếp theo liền bẹp xuống.
“Về sau ta sẽ không để cho hắn khi dễ con, nếu hắn đánh con, con nói cho ta, ta sẽ……”
“Oa……”
Lời nói còn chưa nói xong, tiểu gia hỏa này liền chui đầu vào trong lòng nàng, ôm chặt lấy nàng, “Nương……”
Thẩm Chỉ ngẩn ra một chút, thân thể căng chặt dần dần thả lỏng.
Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng nó, “Ngoan, đừng khóc.”
Thẩm Chỉ thở dài trong lòng.
Đi đến triều đại xa lạ này, cha của hai đứa nhỏ này đã chết, nếu nàng đã trở thành nương của bọn họ, liền nuôi bọn họ vậy.
Dù sao vật nhỏ này cũng rất ngoan.
Về phần tiểu xấu xa ở bên ngoài kia…… Xem có thể dạy nó được không.
“Nương…… Đừng vứt bỏ Niên Niên và cha……”
Khóc một hồi lâu, tiểu gia hỏa chớp đôi mắt to nước mắt lưng tròng, khẩn cầu.
“Chúng ta không ăn cơm, một chút cũng không ăn!”
“Không vứt bỏ các ngươi.”
“Vậy nương đừng đi, Niên Niên có thể hái quả dại, trong núi có rất nhiều!”
Cậu bé lau nước mắt, vội vàng nói: “Có quả đào dại! Có bong bóng dại, còn có rau dại, con đều có thể hái!”
Thẩm Chỉ không nói chuyện, thanh âm của nó dần dần thấp xuống.
“Nương không đi, chỉ là con mới ba tuổi.” Thẩm Chỉ nói: “Sau này không được lên núi một mình nữa, nếu không sẽ bị hổ ăn thịt.”
“Sẽ không! Không có hổ! Mỗi ngày con đều đi!”
“Dù sao cũng không được đi!”
Tiểu gia hỏa cúi thấp đầu nhỏ, không dám phản bác, nhưng trong lòng lại cân nhắc hôm nay muốn lên núi hái cái gì, có thể hái được cái gì.
Nhưng suy nghĩ một chút, nó lại không nhịn được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Thẩm Chỉ một cái.
Nương... ôm nó... vậy mà không ném nó xuống.
Rõ ràng nàng muốn mang theo ca ca chạy trốn, nhưng nó ôm nàng dỗ một hồi, nàng liền nghe nó.
Hơn nữa, nương lại còn đánh ca ca!
Đây là chuyện trước kia tuyệt đối sẽ không xảy ra!
Trái tim tiểu gia hỏa đập thình thịch không ngừng, vậy sau này ca ca khi dễ nó và cha, nương có thể quản giúp bọn họ hay không?
Vốn đang suy đoán, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng chui ra khỏi lòng ngực Thẩm Chỉ, "Cha!"