Cô Vợ Bê Bối Của Tổng Tài

Chương 26: Đừng giả bộ nữa

Biệt thự nhà họ Bùi có một con sông nhỏ chảy qua, nước trong veo, dọc bờ sông trồng đầy hoa súng, còn hai bên bờ là những hàng liễu rủ.

Từ bãi đỗ xe đi về phía khu Ngô Đồng Viện, phải men theo con đường ven sông. Đèn đường không quá tối nhưng cũng không sáng rõ, ánh sáng mờ ảo ấy lại làm cho màn đêm thêm phần tĩnh lặng và quyến rũ.

Bùi Cẩm Trình vốn chỉ định chọc tức em trai mình, để cậu ta đừng tơ tưởng đến vợ của người khác, nhất là vợ của anh trai mình. Nếu chuyện này để gia nhân trong nhà thấy được, mặt mũi của anh còn để đâu nữa?

Thế nhưng, một nụ hôn không mang ý nghĩa sâu xa lại khiến anh càng hôn càng nghiện. Khi khát khao bị kìm nén lâu ngày trỗi dậy, ngọn lửa du͙© vọиɠ bị dập tắt trước đó bùng cháy mãnh liệt. Anh đứng tại chỗ, hôn lên cổ cô, muốn tiến xa hơn, nhưng cô lại bị khóa trong chiếc áo thun của anh, khiến anh cúi đầu rất khó khăn. Anh bèn ôm chặt cô bằng một tay, tay kia luồn vào áo, nắm lấy một bên ngực trắng nõn, bóp, nhào nặn, lực càng lúc càng mạnh, miệng khẽ rủa: "Khốn kiếp, cô gái chết tiệt này, sao em lại có dáng vẻ thế này chứ!"

Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với Bùi Cẩm Trình, Thẩm Huyền không thấy phản cảm. Cô cảm thấy sự thân mật với anh là điều tự nhiên, như nước chảy thành sông, bởi họ là vợ chồng.

Dù là vợ chồng không có tình cảm, việc gần gũi về thể xác cũng là điều bình thường. Cô đã 25 tuổi, không phải cô bé 19 nữa, cô hiểu rõ điều này.

Lần đầu tiên, cô không có chút du͙© vọиɠ nào, chỉ là một sự gượng ép. Nhưng lần này thì khác. Nụ hôn của anh khiến đầu óc cô quay cuồng, bàn tay anh khiến toàn thân cô mềm nhũn. Cô vừa sợ anh bóp nát mình, vừa mong anh thật sự bóp nát cô cho xong.

"Thẩm Huyền, giờ anh chỉ muốn em." Giọng anh ngày càng khàn đặc, hơi thở gấp gáp.

"Về nhà." Cô lắc đầu.

"Ở đó có ghế dài, em ngồi lên người anh."

"Không được."

"Anh muốn, ngay bây giờ!" Anh không thể chịu đựng thêm nữa, nơi nào đó trên cơ thể anh đã cứng như thép. Nếu tiếp tục kiềm chế, anh sẽ phát nổ mất!

"Nhỡ có người đi ngang qua thì sao? Người ta sẽ nói gì?"

Bùi Cẩm Trình không quan tâm. Anh sải bước đến chiếc ghế dài, vừa đi vừa say mê ngấu nghiến đôi môi của cô. Nụ hôn tham lam như muốn ăn cô vào bụng. Phần trên có thể giải quyết bằng cách hôn mãi không dứt, nhưng vấn đề phía dưới thì không dễ dàng như vậy. Anh phải nghĩ cách để có thể hoàn toàn hòa nhập vào cơ thể cô.

Ngồi xuống ghế, anh cảm thấy như gánh nặng trong lòng được trút bỏ.

Thẩm Huyền hoảng hốt nhìn quanh, không thể tập trung nổi.

Biệt thự nhà họ Bùi rất rộng, gia nhân cũng rất đông. Ban đêm có không ít người tuần tra, lái xe điện qua lại. Nếu bị bắt gặp, cô nhảy xuống sông cũng chẳng thể che giấu được.

"Tôi không muốn ở đây, tôi từ chối!"

Bùi Cẩm Trình không ngờ rằng Thẩm Huyền, dù đã ướt đẫm bên dưới, vẫn cương quyết từ chối anh. Anh lập tức nổi giận: "Tôi muốn!"

"Tôi đã nói không muốn!" Cô vừa nói vừa cố gắng thoát khỏi anh, cúi đầu rút người ra khỏi chiếc áo thun của anh. "Nếu muốn thì về nhà! Tùy anh!"

Nhưng du͙© vọиɠ đã làm đôi mắt Bùi Cẩm Trình đỏ rực. Cô càng phản kháng, quyết tâm của anh càng mạnh mẽ. Anh siết chặt eo cô, không cho cô thoát khỏi vòng tay mình. Một tay khác của anh kéo chiếc qυầи иᏂỏ của cô sang bên, ngón tay dài lập tức tiến vào.

Thẩm Huyền cứng đờ người! "Đồ… khốn! Ưʍ..."

Cô siết chặt lấy Bùi Cẩm Trình, không dám buông, hơi thở đứt quãng: "Đồ… khốn! Tôi đã nói không phải ở đây mà!"

Tiếng côn trùng mùa hè kêu râm ran, dòng sông nhỏ thỉnh thoảng có con cá nhảy lên. Trăng sáng treo cao, ánh trăng trải rộng trên mặt nước lấp lánh như phủ một lớp bạc.

Bùi Cẩm Trình kéo khóa quần xuống, khẽ cười khàn: "Bà xã của tôi, em không chịu được nữa đúng không? Đừng giả vờ..."