Bùi Cẩm Trình luôn không hài lòng, không tin tưởng Thẩm Huyền, thậm chí từ sâu trong lòng còn bài xích cô.
Thế nên, chỉ trong một buổi sáng, trong vô thức, Bùi Cẩm Trình đã ngồi vào văn phòng tổng giám đốc, còn Thẩm Huyền chuyển sang văn phòng phó tổng ở phòng bên cạnh.
Thẩm Huyền mang theo thư ký của mình, đồng thời yêu cầu phòng nhân sự nhanh chóng bổ nhiệm một thư ký mới, người phản ứng nhạy bén và làm việc quyết đoán, để hỗ trợ cho Bùi Cẩm Trình.
Mọi chuyện diễn ra âm thầm, không có bất kỳ cảm xúc bất thường nào, nhưng đây lại là sự thay đổi lớn nhất về nhân sự cấp cao trong tập đoàn.
Đã ba năm Bùi Cẩm Trình không trực tiếp điều hành tập đoàn của mình.
Các công ty con do các chi nhánh của nhà họ Bùi sáng lập đều mang tên người sáng lập, như tập đoàn mẹ lại mang tên "Cẩm Trình Holdings," còn khi ra ngoài thì được gọi là "Bùi Thị - Cẩm Trình."
Lật qua đống tài liệu trên bàn, Bùi Cẩm Trình như bị cuốn về ba năm trước, trong khi nhiều hoạt động kinh doanh đã được mở rộng sau này. Hiện tại, công ty con thậm chí còn tham gia vào lĩnh vực sản xuất thực phẩm chức năng.
Thực phẩm chức năng?
Người phụ nữ đó tại sao lại nghĩ ra việc kinh doanh này?
Cầm bản báo cáo tài chính mà Thẩm Huyền đã chuẩn bị, anh không tìm ra bất kỳ sơ sót nào.
Nếu phải chỉ ra điều không hài lòng duy nhất, đó chính là một công ty con đang phát triển một trò chơi mới, hiện chỉ đang trong giai đoạn thử nghiệm và gây thua lỗ lớn.
Bùi Cẩm Trình thở ra một hơi dài. Anh phát hiện toàn bộ tập đoàn đang trải qua những thay đổi mà anh khó lòng chấp nhận.
Trong đôi mắt đen tuyền, lóe lên một tia sáng phức tạp, khó đoán.
Vẻ mặt anh dần trầm xuống. Ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc sang trọng, anh tựa lưng ra sau, nhìn ra bức tường kính lớn phía bên phải, nhưng ánh mắt lại vô thức hướng về phía bên trái.
Bên trái là một bức tường. Phía bên kia bức tường đó chính là văn phòng của Thẩm Huyền.
Chỉ cần nhìn vào bức tường ấy, anh đã cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
Trong lòng bức bối, Bùi Cẩm Trình đứng dậy. Bước chân tuy không thể sải dài hay gấp gáp, nhưng việc anh đi qua đi lại trong văn phòng lại không hề khiến người khác nhận ra rằng chân anh từng bị thương nặng, cần thời gian hồi phục lâu dài.
Dù thân hình không còn rắn rỏi như ba năm trước, nhưng với khuôn mặt điển trai và chiều cao vượt trội, anh vẫn luôn thu hút. Bộ vest đặt may vừa vặn ôm lấy cơ thể, càng khiến anh toát lên phong thái lịch lãm đầy cuốn hút.
Thư ký Sunny – người được phòng nhân sự đề cử – là một cô gái thông minh và quyết đoán, mang phong thái làm việc rất giống Thẩm Huyền.
Sunny tốt nghiệp đại học và bắt đầu làm lễ tân tại công ty con. Sau đó, cô dần thăng tiến lên vị trí trưởng phòng hành chính. Nhờ một lần Thẩm Huyền đưa khách hàng đến công ty con bàn về hợp tác, nhận thấy Sunny không chỉ khéo léo trong giao tiếp mà còn biết sắp xếp công việc hợp lý, Thẩm Huyền đã phá lệ đưa cô về tổng công ty làm thư ký cho Bùi Cẩm Trình.
Bùi Cẩm Trình liếc nhìn Sunny một cái, trong lòng thầm đánh giá: Một cô gái khá ưa nhìn, thậm chí có thể gọi là xinh đẹp.
Những mối quan hệ không đúng mực giữa sếp và thư ký là điều thường thấy nơi công sở.
Nhưng vợ anh thì khác, cô trực tiếp sắp xếp một cô gái trẻ đẹp vào văn phòng làm thư ký cho anh.
Trong lòng bỗng dưng có chút cảnh giác, anh hỏi vu vơ:
“Dự án của Hàn tổng với công ty chúng ta tiến triển thế nào rồi?”
Vừa hỏi xong, chính Bùi Cẩm Trình cũng hơi ngẩn người. Tại sao anh lại hỏi về Hàn Khải Dương?
Với tư cách là thư ký tổng giám đốc, Sunny luôn cố gắng trả lời mọi câu hỏi một cách rõ ràng nhất:
“Hàn tổng và phó tổng là bạn lâu năm. Dự án này không có ai phụ trách cụ thể, nên chỉ có phó tổng nắm rõ tình hình.”
Đường gân trên trán Bùi Cẩm Trình giật mạnh, bước chân anh khựng lại. Chính anh cũng không nhận ra ánh mắt mình đã tối sầm, giống như ánh mắt chim ưng đang mang theo sự nguy hiểm, phẫn nộ mà nhìn chằm chằm vào bức tường – nơi ngăn cách với văn phòng của Thẩm Huyền.
Lúc này, Hàn Khải Dương cũng đang ở bên kia, cùng cô.
Giọng anh trầm xuống, lạnh lùng ra lệnh:
“Gọi phó tổng sang đây gặp tôi ngay!”