Thẩm Huyền đang ngủ say, bỗng bị ai đó kéo dậy. Cảm giác như có người muốn đẩy cô xuống vực thẳm, khiến cô sợ hãi run rẩy, hét lên một tiếng: “A!”
Gương mặt cô lập tức biến sắc, thật sự là mất hết thần thái. Nhìn thấy Bùi Cẩm Trình đứng trước mặt, ánh mắt cô hoang mang, tiêu cự như tan biến. Giọng nói run rẩy, nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi không cố ý... Tôi không muốn vào tù... Không muốn, không muốn...”
Bùi Cẩm Trình đã tỉnh dậy từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy Thẩm Huyền với dáng vẻ yếu đuối như thế này. Trông cô chẳng khác gì một con thỏ nhỏ, tóc không búi lên mà thả lơi trên vai, dù vừa chui ra khỏi chăn vẫn gọn gàng bóng mượt, đủ thấy tóc cô thật đẹp.
Thế nhưng, cô lại ôm lấy vai mình, co ro trên ghế sofa, toàn thân run rẩy.
Anh không nghe rõ cô đang lẩm bẩm điều gì, nhưng dáng vẻ ấy của cô lại khiến tâm trạng anh tốt hẳn lên.
Con mụ chằn lửa này. Thì ra cô cũng biết sợ hãi!
“Haha!” Bùi Cẩm Trình bật cười, mà một khi đã cười thì không dừng lại được. Tiếng cười hào sảng của anh khiến Thẩm Huyền từ trạng thái mơ hồ bừng tỉnh, cô ngẩng phắt lên, ánh mắt đầy bối rối.
“Anh không ngủ mà mò sang đây làm gì?” Cô nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. Sau đó, cô nhướn mày nhìn anh, ngón tay thon thả nghịch một lọn tóc. Với vẻ mặt đầy phong tình, cô ngẩng cao cằm, ánh mắt sáng rực đối diện với anh: “Nhớ tôi à? Nhớ đến mức không ngủ được sao?”
Tiếng cười của Bùi Cẩm Trình đột ngột dừng lại, như bị cô làm cho nghẹn họng. Lúc này, anh thoáng lộ vẻ bối rối.
Không ngờ Thẩm Huyền lại thay đổi sắc mặt nhanh như vậy!
Rõ ràng lúc nãy...
Không, chắc chắn vừa rồi là ảo giác! Đây mới chính là bản chất thật sự của cô. Nhìn cách hành xử của cô, chẳng khác gì một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ!
“Lập tức ném hết xương rồng ở nhà Ngô Đồng Viên đi! Nếu không, tôi sẽ ném cô ra ngoài!”
Thẩm Huyền ra vẻ vô tội, mỉm cười nói: “Ném tôi ra ngoài?”
Bùi Cẩm Trình thừa biết muốn đuổi cô ra khỏi Ngô Đồng Viên là điều không dễ dàng. Bùi gia rất khắt khe trong việc chọn dâu, và một khi đã kết hôn thì không được ly hôn. Theo gia quy nhà họ Bùi: “Nước là tài lộc, tụ thì nhiều, lật thì tan.” Hôn nhân chính là cái bát, nếu bát vỡ, nước không còn nơi chứa, tài lộc cũng tan biến.
Ly hôn là điều đại kỵ! Trừ khi...
Cô ta rõ ràng đã nắm chắc điểm này, mới dám ngang ngược như thế trước mặt anh. Thời gian gần đây, tính tình anh nóng nảy hơn trước, điều này không phải là dấu hiệu tốt.
Bùi Cẩm Trình chậm rãi duỗi thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt phượng hờ hững liếc nhìn cô, giọng lạnh nhạt: “Nếu đã đến đây để chịu phạt, thì hãy tỏ ra ngoan ngoãn một chút. Đừng tưởng mình là đại thiếu phu nhân nhà họ Bùi. Cô biết rõ, cô không có tư cách đó.”
Thẩm Huyền vẫn ngồi yên tại chỗ, đôi mắt long lanh sáng rực dưới ánh đèn trong đại sảnh, càng lúc càng tỏa ra vẻ mê hoặc. Khi cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt ấy còn ánh lên nét ngưỡng mộ không hề che giấu.
Ánh nhìn quá thẳng thắn và trần trụi như thế, làm sao có thể qua mắt được một người nhạy bén như Bùi Cẩm Trình? Tay anh siết chặt hơn trước ngực, nhưng giọng nói vẫn điềm nhiên: “Dậy ngay, đi ném hết xương rồng trong nhà ra ngoài.”
Thẩm Huyền kéo chăn ra, thò chân xuống, xỏ dép vào rồi đứng dậy. Cô tiến đến gần anh, vỗ tay cười: “Đi ngay đây.”
Vừa bước qua người anh, cô quay lại, ánh mắt giễu cợt: “Chồng à, lần sau nếu muốn gần gũi với em, thì đừng tìm lý do kỳ cục như thế nữa nhé.”