“Không lo xa, để rồi giống ngươi bây giờ ư?” Nam Cung Giang liếc nàng: “Ngươi cũng nên nghĩ tới chung thân đại sự của mình đi. Người tu đạo thường nói lấy thân hiến đạo, nhưng phi thăng đâu phải chuyện chắc chắn. Nếu mãi chẳng thể phi thăng, lẽ nào ngươi định sống cô độc cả đời?”
Lời nói vòng vo, cuối cùng lại quay về vấn đề này.
Thẩm Thanh Trần như đã đoán trước, mặc dù biết sư tỷ không có ác ý, nhưng nghe mãi cũng chán đến phát ngán.
“Được rồi, đang nói chuyện của Liên Ngọc, sao lại lôi cả ta vào?”
“Liên Ngọc còn nhỏ, ngươi thì sao?” Nam Cung Giang nhấn mạnh: “Ngươi đâu còn trẻ trung gì nữa. Người khác ở tuổi ngươi, con cái đã đầy nhà, chỉ có ngươi vẫn độc thân, để rồi phải làm tông chủ, suốt ngày bận rộn công việc.”
“Sư tỷ...”
Trong khi Nam Cung Giang tiếp tục trách móc không ngừng, thì Khương Thiên Tầm ở bên kia lại lâm vào cảnh éo le. Chờ mãi không thấy ai quay lại, lòng nàng dần nguội lạnh. Cuối cùng, nàng từ bỏ hy vọng, nằm bẹp xuống giường, nhắm mắt như chờ chết.
Đúng lúc đó, Nam Cung Liên Ngọc trở về, đi qua nội đường, liền thấy một người đang nằm trên giường bệnh. Người kia bốn vó duỗi thẳng, ngủ ngon lành, bất chấp trời đất.
“Ngươi sao lại một mình ở đây?” Nam Cung Liên Ngọc bước lại gần, thấy nàng có chút quen mặt, bèn buột miệng hỏi. Những người có thể tìm đến mẫu thân nàng đều không phải người thường, ít nhất phải có nhân vật lớn giới thiệu. Nhưng đối phương lại trông hoàn toàn không hợp lẽ thường.
“Liên quan gì tới ngươi?” Khương Thiên Tầm thậm chí không thèm mở mắt.
Người sắp chết, lời nói chưa chắc thiện, thậm chí có thể vô cùng tùy tiện. Khương Thiên Tầm chính là ở trạng thái đó. Hành động xoa đầu vừa rồi của Nam Cung Giang đã làm nàng bàng hoàng, lại thêm thời gian chờ đợi quá lâu khiến nàng đi đến kết luận là bản thân chắc chắn không qua khỏi.
Dù biết mình đã vô phương cứu chữa, Khương Thiên Tầm vẫn hờ hững. Nhưng Nam Cung Liên Ngọc thì không thể chấp nhận thái độ này.
Nàng là thiên kim danh gia thế tộc, mẹ ruột là con gái độc nhất của gia tộc y tu lẫy lừng, vừa cao quý vừa được yêu chiều hết mực. Mẫu thân của nàng, Nam Cung Giang, hiện là Thái thượng trưởng lão của Linh Tú Tông, địa vị không ai sánh bằng.
Nhị nương của nàng lại là Túc Hồng Vân, nữ anh hùng trừ ma lừng danh, con gái duy nhất của một liệt sĩ. Cả tiên giới đều mắc nợ ân đức của nhị nương nàng, nên chẳng ai dám nói một câu không hay về gia đình này. Chính bản thân nhị nương cũng là một người kiên cường, từng dốc sức bảo vệ chính đạo, bao năm qua không ngừng giúp đỡ kẻ yếu, diệt trừ kẻ ác.
Hai người kết hợp, sinh ra Nam Cung Liên Ngọc, không chỉ mang dòng máu cao quý của Nam Cung Giang, mà còn thừa hưởng danh tiếng tuyệt thế của Túc Nhược. Trong giới tu tiên, không ai có xuất thân vượt qua được nàng.
Từ khi đảm nhiệm chức vụ Hội trưởng Chấp sự hội, Liên Ngọc xử lý mọi công việc không chê vào đâu được. Ngoại hình xuất chúng, thực lực vượt trội, vốn dĩ nàng không có khuyết điểm. Nếu có, chỉ là nàng hơi kiêu ngạo, nhưng đó cũng là lẽ thường.
Trước đây, nàng thậm chí ít khi chủ động nói chuyện với ai, nhưng nay, lại có người dám lạnh nhạt với nàng.
“Hừ, đây là nhà ta. Ngươi bảo không liên quan gì đến ta? Chỉ là một đệ tử bình thường, sao có thể bước vào đây, thậm chí còn được vào nội đường? Ta hỏi vài câu thì sao?” Nam Cung Liên Ngọc châm chọc, không dùng một từ xúc phạm nào nhưng đã ngầm ám chỉ Khương Thiên Tầm là kẻ trộm.
Khương Thiên Tầm nghe ra ý tứ trong lời nói, liền mở mắt nhìn.
Người trước mặt cúi xuống nhìn nàng với vẻ khinh miệt.
Khương Thiên Tầm lập tức nhận ra thân phận của nàng ta, con gái độc nhất của Nam Cung trưởng lão. Với nàng, Liên Ngọc là một tồn tại cách biệt, từ trước đến nay không hề có giao tình, càng không có mâu thuẫn. Vậy mà lần đầu gặp mặt, đối phương đã thể hiện thái độ ngạo mạn như thế.
Khương Thiên Tầm muốn phản kích vài câu, nhưng nghĩ lại mình đang nhờ vả Nam Cung trưởng lão, gây chuyện lúc này sẽ vô cùng bất lợi. Nàng đành kìm nén cơn giận, trả lời: “Ta đi cùng Tông chủ, các nàng ấy đang nói chuyện ở phía trước.”
“Tại sao ta phải tin ngươi?” Nam Cung Liên Ngọc vẫn chưa nguôi giận, cố ý gây khó dễ: “Tông chủ là người thế nào, sao ngươi có thể tùy tiện lôi kéo danh nghĩa?”
“Ta...”
Khương Thiên Tầm còn chưa kịp trả lời, thì nghe tiếng bước chân từ xa, qua cánh cửa trăng phía ngoài. Biết rằng không bao lâu nữa sẽ có người vào, nàng lập tức im lặng, tránh bị bắt gặp đang tranh cãi.
Nhưng Nam Cung Liên Ngọc không quay đầu, không biết có người đang đến. Thấy Khương Thiên Tầm ngập ngừng, nàng tưởng đối phương chột dạ, càng thêm đắc ý: “Không nói được gì phải không? Ta thấy ngươi chính là kẻ trộm! Hôm nay, nếu ta không tìm được tang vật, tuyệt đối không để ngươi bước ra khỏi cửa này.”