Âm thanh khinh thường và kɧıêυ ҡɧí©ɧ vang lên phía sau, Đường Yên Nhiên lạnh lùng nhìn lại, chỉ thấy phía sau cô lúc này đang đứng ba người.
Người dẫn đầu có một khuôn mặt xinh đẹp, tuy nhiên biểu cảm ác độc khiến cô ta trở nên có vẻ đáng ghét đến cùng cực.
Đường Yên Nhiên nhớ người này, cô ta là Lâm Lạc, bạn thân của Đường Vy Vy, đương nhiên thứ gọi là bạn thân này chỉ là Lâm Lạc tự mình ảo tưởng, Đường Vy Vy chưa từng coi cô ta là bạn mà chỉ coi cô ta như một thứ công cụ giúp mình làm việc xấu.
Và Lâm Lạc cũng làm tốt công việc của mình vô cùng, chỉ cần Đường Vy Vy tỏ vẻ khó chịu với ai đó, hoặc buồn bã vì ai đó, cô ta sẽ lập tức nhào lên cắn xé đối phương.
Kiếp trước, Đường Yên Nhiên đã phải chịu không ít đau khổ ở chỗ Lâm Lạc.
Lâm Lạc đi lên phía trước, tiến đến gần Đường Yên Nhiên, hai cô gái phía sau đi theo cô ta cũng là một bộ dạng chán ghét, như thể muốn cắn xé Đường Yên Nhiên ngay lập tức. Bọn họ đều đến từ những gia đình nhỏ, cần phải nịnh bợ Lâm Lạc thì mới có cơ hội chen chân vào giới thượng lưu. Vậy nên bọn họ luôn hỗ trợ Lâm Lạc trong những vụ bắt nạt.
Đường Yên Nhiên đứng tại chỗ nhìn Lâm Lạc đến gần mình, vẻ mặt không chút cảm xúc, cũng không có dấu hiệu như là muốn lùi về phía sau.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, thân hình có chút gầy gò, cộng thêm lớp trang điểm xấu xí trên mặt, dưới ánh đèn thật sự có chút đáng sợ.
Lâm Lạc mím môi, thế nhưng chợt dừng lại.
Trong thoáng chốc, khi đối mặt với ánh mắt của Đường Yên Nhiên, cô ấy cảm thấy như thể mình sắp bị cắn nuốt luôn rồi vậy!
Nhận ra bản thân thế nhưng sợ hãi Đường Yên Nhiên, con bé nhà quê mà mình luôn bắt nạt, Lâm Lạc chợt nhíu chặt mày, trong lòng càng thêm tức giận, cô ta gào lên: “Mày nhìn tao như vậy là có ý gì hả?! Có muốn tao móc mắt của mày ra luôn không?!”
Nói rồi cô ta ra lệnh cho hai cô gái phía sau mình: “Đi lên, bắt cô ta lại cho tao!”
Hai cô gái kia sau đương nhiên là nghe theo lời Lâm Lạc ngay lập tức. Mặc dù họ cũng cảm thấy hôm nay Đường Yên Nhiên có chút kì lạ đến thấm người, nhưng họ không thể trái lời Lâm Lạc.
Đường Yên Nhiên nhìn hai cô gái bước từng bước về phía mình, chợt nhếch môi cười nhạo.
Cô nâng chân, đi về phía bọn họ.
Đám người Lâm Lạc dường như không ngờ đến Đường Yên Nhiên sẽ đột nhiên làm như vậy.
“Mày đến... đến đây làm gì hả?”
Một trong hai người đó lắp bắp, người còn lại thì nhíu mày, nhào về phía Đường Yên Nhiên.
Chỉ thấy Đường Yên Nhiên nâng tay lên, trực tiếp cho hai người kia mỗi người một cái tát. Cô tát mạnh đến nỗi cả hai người kia nghiêng đầu qua một bên, ngã mạnh xuống mặt đất, trên mặt in hai dấu tay đỏ hòn rõ ràng.
Bọn họ gần như chảy nước mắt ngay tức khắc, khóc lóc đau đớn. Đường Yên Nhiên rũ mắt nhìn họ, trong mắt không chút cảm xúc, mới chừng này mà đã cảm thấy đau đớn sao? Bọn chúng không hề biết, kiếp trước cô thậm chí đã chịu nhiều đau đớn hơn như thế! Chính bọn chúng cũng góp một phần vào cuộc đời đau khổ của cô!
Đường Yên Nhiên lại bước về phía Lâm Lạc, đây là lần đầu tiên Lâm Lạc thấy Đường Yên Nhiên như thế này. Nhìn hai đàn em của mình đang ôm mặt khóc lóc, Lâm Lạc lúc này mới bắt đầu có chút sợ hãi.
Nhưng cô ta đương nhiên không bao giờ thể hiện điều này ra ngoài, cô ta nói lớn tiếng, như thể tiếp thêm dũng cảm cho mình: “Con khốn này!”
Vừa nói cô ta vừa nâng tay lên, như thể muốn cho Đường Yên Nhiên một cái tát, nhưng bàn tay của cô ta dừng giữa không trung, không thể di chuyển thêm dù chỉ một chút.
Lâm Lạc mở to mắt, trừng mắt tức giận nhìn Đường Yên Nhiên: “Mày buông tay tao ra, con khốn hôi hám!”
Đường Yên Nhiên nắm lấy cổ tay của Lâm Lạc. Cô gầy đến mức tay cô như thể chỉ có xương, tuy nhiên bàn tay nắm lấy tay Lâm Lạc lại không run rầy dù chỉ một chút, cho dù Lâm Lạc có cố sức thì cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của cô.
Đường Yên Nhiên bước đến, một tay khác của cô vuốt ve khuôn mặt của Lâm Lạc, cô rũ mắt nhìn Lâm Lạc, ánh mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc, giọng nói tựa như lời thì thầm từ địa ngục: “Mày tốt nhất là tránh xa tao càng xa càng tốt, nếu không, tao sẽ nhịn không được mà gϊếŧ mày! Hiểu rồi chứ?”
Đôi mắt màu xám của cô tựa như một đôi mắt chết, không có thứ ánh sáng nào có thể chiếu đến. Trong khoảnh khắc, Lâm Lạc có thể cảm nhận rõ ràng sát khí tỏa ra từ đôi mắt kia.
Đường Yên Nhiên không nói dối, Đường Yên Nhiên thực sự sẽ gϊếŧ cô ta nếu cô ta dám làm thêm bất cứ điều gì! Nhận thức điều này khiến Lâm Lạc không khỏi run lên, nước mắt không khống chế được mà tràn ra.
Đường Yên Nhiên nhìn bộ dạng chất vật này của Lâm Lạc, không khỏi nhếch môi cười nhạo. Cô vung tay, ném Lâm Lạc qua một bên.
Lâm Lạc ngã trên mặt đất, chiếc váy dạ hội đẹp đẽ bị bẩn, tuy nhiên cô ta cũng không để ý đến cái này mà chỉ nhìn Đường Yên Nhiên, nước mắt không ngừng rơi trên mặt.
Đường Yên Nhiên nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ hãi như vậy, tương lai chúng ta còn dài nữa mà.”
Lâm Lạc run lên, không nói được lời nào.
Đúng lúc này, Đường Yên Nhiên đột nhiên quay đầu, ánh mắt của cô lập tức đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia.
Cố Minh Nam đứng trên ban công tầng cao, bình tĩnh nhìn xuống nơi này, không biết anh ta đã đứng ở đó nhìn bao lâu.
Đường Yên Nhiên nhìn anh ta, sau đó đột nhiên cong môi mỉm cười, quay người rời đi.
Mà lúc này, trên ban công, gió lạnh thổi mái tóc của Cố Minh Nam bay loạn.
Mái tóc màu vàng cho dù trong bóng đêm cũng có vẻ tỏa sáng, anh ấy đeo khẩu trang kín mít, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt của anh ấy thôi cũng có thể chắc chắn anh ấy có một vẻ ngoài hoàn mỹ.
Đôi mắt màu xanh băng nhìn theo bóng lưng của Đường Yên Nhiên, trong mắt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, một giọng nam đột nhiên vang lên phía sau anh ấy: “Chủ tịch?”
Đó là thuộc hạ trung thành bậc nhất của anh ấy, người vẫn luôn đi theo anh ấy cho dù phải đối mặt với nguy hiểm từ gia tộc lớn.
Cố Minh Nam rời mắt khỏi bóng lưng gầy gò kia, nhẹ giọng nói: “Chỉ là một con mèo hoang đanh đá mà thôi.”
Trì Khiêm không khỏi xoa xoa cánh tay của mình, lẩm bẩm nói: “Tôi nổi da gà rồi đấy thưa ngài, làm ơn đừng nói ra những câu so sánh như vậy.”
Trì Khiêm vẫn luôn đồng hành với Cố Minh Nam, thay vì nói là cấp dưới, họ càng giống bạn đồng hành. Vì vậy so với những nhân viên thông thường, Trì Khiêm có vẻ “gan dạ” hơn rất nhiều. Dù sao thì chắc chắn không một ai dám nói chuyện như vậy với Cố Minh Nam.
Cố Minh Nam không tỏ vẻ gì mà chỉ rời đi. Phía sau, Trì Khiêm rũ mắt nhìn xuống bên dưới, dõi theo bóng lưng có phần gầy gò của Đường Yên Nhiên.
Đứa con vừa mới được nhận từ bên ngoài về của nhà họ Đường, Đường Yên Nhiên.
Có vô số lời đồn thổi xoay quanh cô ấy, nhưng xem ra những lời đồn đó đều không hoàn toàn chính xác, Trì Khiêm thầm nghĩ.
Cố Minh Nam đi phía trước cũng nghĩ như vậy, anh ấy nhếch môi cười. Tuy nhiên khiến anh ấy cảm thấy thú vị không phải là sự khác biệt của Đường Yên Nhiên so với lời đồn mà là vì trước khi quay người rời đi, Đường Yên Nhiên thế nhưng mở miệng lẩm bẩm.
Cho dù là ở xa và bóng tối sâu thẳm, Cố Minh Nam vẫn có thể rõ ràng mà đọc được khẩu hình miệng của cô ấy. Cô ấy nói: “Cẩn thận, tôi sẽ móc mắt anh đấy.”
“Ha ha, thú vị làm sao, can đảm làm sao…” Cố Minh Nam nhẹ giọng cười, giọng nói trầm thấp quanh quẩn, có vẻ lưu luyến, lại càng có vẻ thấm người.
Cale hiểu rõ Cố Minh Nam, anh ấy không khỏi rùng mình một chút, thầm cảm thấy xui xẻo cho Đường Yên Nhiên. Đang yên đang lành, cô ấy đi chọc Cố Minh Nam làm gì không biết. Dù Trì Khiêm không muốn dùng từ này so sánh chủ tịch nhà mình, nhưng Cố Minh Nam thực sự là một kẻ điên chẳng biết thương hương tiếc ngọc.
Mà bên này, Đường Yên Nhiên cũng không biết hình tượng của mình trong mắt Cố Minh Nam và thuộc hạ của anh ta đã trở nên như thế nào.
Cô xuống xe, đứng trước cổng lớn dẫn vào nhà họ Đường.
Cổng lớn nhà họ Đường được trang hoàng lộng lẫy mà lố lăng, như thể đang cố gắng viết mấy chữ “tôi có tiền” lên trên đó vậy, tràn ngập mùi vị của một đám nhà giàu mới nổi.
Đường Yên Nhiên nhìn quanh một lượt, sau đó mỉm cười đầy khoa trương, chỉ là ý cười không đến đáy mắt lạnh lẽo kia của cô.
“Người nhà”, tôi trở về rồi đây.