Thế gian yên bình trở lại, nhưng với nam chính, đó chỉ là khởi đầu cho một hành trình mới. Sau khi đánh bại Thiên Đạo, anh đứng trước đống tro tàn của một thế giới vừa được giải phóng. Các tông môn lớn đã tan rã, trật tự cũ bị phá vỡ, nhưng một sự hỗn loạn mới cũng dần hình thành.
Hệ thống vang lên trong tâm trí anh, giọng nói nay trở nên ấm áp hơn, không còn vẻ nghiêm nghị như trước:
“Ký chủ, ngài đã hoàn thành sứ mệnh lớn nhất của đời mình. Nhưng đây không phải là kết thúc. Một thế giới mới đã bắt đầu, và nó cần sự dẫn dắt của những con người có ý chí mạnh mẽ. Ngài không cần gánh vác trách nhiệm này nữa, nhưng hãy tiếp tục hành trình tìm kiếm ý nghĩa thật sự của tự do.”
Từ Bỏ Danh Vọng
Nam chính không để lại một lời tạm biệt. Anh lặng lẽ rời khỏi vùng đất đã từng chứng kiến trận chiến vĩ đại. Thần binh huyền thoại, giờ đây không còn rực rỡ như trước, được anh niêm phong cẩn thận và chôn sâu trong một ngọn núi xa xôi.
“Ta không còn cần thứ này nữa,” anh tự nhủ. “Sức mạnh không phải là tất cả. Điều ta cần tìm kiếm giờ đây là chính bản thân mình.”
Những người từng tôn thờ anh như một vị anh hùng nay chỉ còn biết đến tên anh qua những câu chuyện truyền thuyết.
Cuộc Gặp Gỡ Với Hệ Thống
Trong một lần nghỉ ngơi dưới tán cây cổ thụ, hệ thống bất ngờ hiện lên dưới dạng một ánh sáng nhỏ. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy “hình dáng” của nó, không chỉ là một giọng nói vô hình.
“Ký chủ,” hệ thống nói, “trận chiến vừa qua đã thay đổi cả thế giới, và cả ta nữa. Ta không còn là một công cụ chỉ dẫn ngài nữa. Giờ đây, ta muốn cùng ngài tiếp tục khám phá những điều mới mẻ.”
Nam chính ngước nhìn ánh sáng ấy, nở một nụ cười nhạt: “Vậy là ngươi cũng muốn tự do như ta sao? Tốt thôi, cùng nhau đi tiếp.”
Hệ thống lập tức đưa ra một hướng dẫn mới. Nó chỉ anh đến một vùng đất xa xôi, nơi có một bí mật cổ xưa mà ngay cả Thiên Đạo cũng chưa từng chạm tới.
Phiêu Bạt Khắp Thế Gian
Trong hành trình mới, anh đặt chân đến nhiều nơi:
Ngôi làng bị quên lãng: Một ngôi làng nhỏ với những người dân sống đơn giản, không quan tâm đến tu tiên hay quyền lực. Tại đây, anh học cách trân trọng những điều bình dị và giúp họ chống lại một nhóm cướp tàn ác.
Khu rừng bất tận: Một khu rừng nơi linh thú cổ xưa cư ngụ. Anh kết bạn với một linh thú nhỏ bị bỏ rơi, dẫn nó theo trong hành trình như một người đồng hành mới.
Thành phố của những ký ức: Một thành phố cổ đại, nơi ký ức của những người đã khuất tồn tại dưới dạng ảo ảnh. Tại đây, anh đối diện với những tàn dư của quá khứ, bao gồm cả những kẻ thù cũ lẫn những người từng giúp đỡ mình.
Ý Nghĩa Thật Sự Của Tự Do
Mỗi nơi anh đi qua đều để lại cho anh một bài học mới. Anh nhận ra rằng tự do không chỉ là phá vỡ xiềng xích mà còn là trách nhiệm đối với những người xung quanh.
Hệ thống, qua mỗi lần chỉ dẫn, cũng bắt đầu thay đổi. Nó không còn đơn thuần là một công cụ, mà giống một người bạn, luôn đưa ra lời khuyên và đôi lúc thách thức anh đối mặt với những quyết định khó khăn.
“Ký chủ,” hệ thống hỏi một lần, “ngài có hối hận không? Về tất cả những gì đã hy sinh?”
Nam chính đáp lại, giọng điềm tĩnh: “Không. Bởi vì, nếu không có những hy sinh đó, ta sẽ không bao giờ hiểu được tự do là gì. Nhưng ta cũng không còn muốn đánh đổi mọi thứ vì sức mạnh nữa. Giờ đây, ta muốn sống vì những gì thật sự quan trọng.”
Hành Trình Không Kết Thúc
Hành trình vẫn tiếp tục. Nam chính không còn là một người mang danh vọng hay quyền lực, mà chỉ là một kẻ lữ hành bình dị, đi qua các vùng đất, giúp đỡ những người cần và bảo vệ tự do khi nó bị đe dọa.
Với thần binh được niêm phong, linh thú nhỏ đồng hành, và hệ thống không ngừng chỉ đường, anh trở thành một huyền thoại sống trong lòng những người đã gặp anh.
“Thế gian không cần một vị thần hay một anh hùng. Nó chỉ cần những con người không ngừng tin tưởng vào tự do và công lý,” anh nghĩ thầm khi bước qua chân trời mới, ánh mắt hướng về tương lai vô định