Sau khi chữa lành hoàn toàn các vết thương nghiêm trọng từ những trận chiến khốc liệt trước, nam chính bước vào một giai đoạn khám phá sức mạnh mới, tận dụng những tri thức và năng lượng đã tích lũy. Anh nhận ra sự cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối trong cơ thể mình không chỉ là công cụ chiến đấu mà còn là chìa khóa mở ra một sự thật lớn lao về thế giới.
Trên hành trình tu luyện và tìm kiếm, anh thường xuyên nghe thấy những tiếng thì thầm trong tâm trí mình. Ban đầu, anh nghĩ đó là dư âm từ những trận chiến, nhưng dần dần nhận ra đây là tín hiệu đến từ một thực thể vô hình. Những lời thì thầm ấy dẫn anh đến một di tích cổ xưa nằm sâu trong lòng đất, nơi thời gian dường như đứng yên. Trong bóng tối, anh phát hiện một bức tường đá khắc đầy ký hiệu cổ ngữ mà chỉ mình anh hiểu nhờ mảnh linh hồn đã được khôi phục trước đó.
Khi anh đặt tay lên bức tường, một dòng ký ức kỳ lạ ùa vào tâm trí, khiến anh nhận ra một sự thật chấn động: Thiên Đạo không phải là một ý chí siêu nhiên vô hình, mà là một thực thể sống, tồn tại qua hàng vạn năm. Nó không chỉ chi phối quy luật của thế giới mà còn kiểm soát mọi sinh vật sống, đảm bảo rằng không ai vượt qua giới hạn mà nó đặt ra. Tất cả những bất công, áp bức, và đau khổ anh từng trải qua đều xuất phát từ sự tồn tại của Thiên Đạo.
Nhận ra mình chỉ là một con cờ trong bàn cờ khổng lồ của Thiên Đạo, anh không còn cảm thấy phẫn nộ hay sợ hãi. Thay vào đó, một quyết tâm mãnh liệt trỗi dậy trong anh: phá vỡ xiềng xích do Thiên Đạo tạo ra và đem lại tự do thật sự cho nhân loại.
Trong lúc anh đang trầm tư suy ngẫm, một giọng nói quen thuộc vang lên trong không gian tĩnh lặng. Đó là giọng của thực thể cổ xưa mà anh từng ký kết minh ước trong Chương 11. Thực thể ấy hiện lên dưới dạng một bóng đen khổng lồ, với đôi mắt rực lửa như xuyên thấu tâm can người đối diện.
“Ngươi đã thấy được sự thật,” thực thể nói bằng giọng điệu chậm rãi nhưng đầy quyền uy. “Ngươi có biết rằng sự thật đôi khi không phải là giải pháp, mà là khởi đầu của bi kịch?”
Nam chính không tỏ ra sợ hãi. Anh đứng thẳng, ánh mắt kiên định:
“Ta không cần ai chỉ dạy về bi kịch. Ta đã sống trong nó đủ lâu. Nói đi, ngươi xuất hiện để làm gì?”
Bóng đen cười khẽ, âm thanh vang vọng khắp di tích.
“Ta ở đây không để ngăn cản ngươi, mà là để chỉ đường. Có một nơi mà Thiên Đạo không thể kiểm soát hoàn toàn, một nơi bị chôn vùi bởi thời gian. Nếu ngươi muốn đối đầu với nó, hãy đến đó.”
Thực thể chỉ tay, tạo ra một luồng sáng chói lòa trên không trung. Một bản đồ cổ hiện ra, với các ký hiệu bí ẩn chỉ dẫn đến một vùng đất mà không ai từng biết đến.
“Nhưng hãy nhớ,” thực thể cảnh báo, “nơi đó không phải dành cho kẻ yếu đuối. Ngươi sẽ không chỉ đối mặt với những bí mật của Thiên Đạo, mà còn cả những thử thách khủng khϊếp mà ngay cả ta cũng không dám chạm đến. Đây là ân huệ cuối cùng của ta dành cho ngươi.”
Trước khi biến mất, thực thể để lại một câu nói đầy ẩn ý:
“Ngươi càng tiến xa, ánh sáng trong ngươi càng mờ nhạt. Đừng để điều đó trở thành nấm mồ của chính ngươi.”
Không chần chừ, nam chính quyết định chuẩn bị hành trang và bắt đầu hành trình đến vùng đất bí ẩn được chỉ dẫn. Trước khi đi, anh dành vài ngày để củng cố sức mạnh, nghiên cứu kỹ lưỡng bản đồ và thu thập các tài nguyên cần thiết. Hệ thống của anh, sau khi phân tích bản đồ, liên tục đưa ra cảnh báo rằng đây là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, vượt xa mọi thử thách trước đó. Tuy nhiên, anh không lùi bước.
Những bước chân đầu tiên trên con đường mới mở ra một chương mới đầy thử thách, hứa hẹn những cuộc đối đầu khốc liệt và sự thật sâu kín hơn về Thiên Đạo và chính bản thân anh.