Hắc Nguyên Hồi Sinh

Chương 4: Sự Phản Kháng Đầu Tiên

Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên toàn bộ sân luyện tập của gia tộc Dương, nơi các đệ tử đang tụ họp để thực hiện bài kiểm tra sức mạnh định kỳ. Những tiếng bàn tán xôn xao vang lên, nhưng tất cả đều không dành cho Dương Hạo. Với họ, cậu chỉ là kẻ "thất bại" không đáng được chú ý.

“Dương Hạo, ngươi đến đây làm gì? Xem người khác biểu diễn à?” Một giọng nói đầy châm biếm vang lên. Kẻ vừa nói là Dương Lâm, một trong những đệ tử xuất sắc nhất trong gia tộc và cũng là kẻ thường xuyên cười nhạo Hạo.

Dương Hạo không trả lời, chỉ lặng lẽ bước đến khu vực dành cho người dự thi. Hành động này khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cậu. Sự im lặng bao trùm, trước khi bị phá vỡ bởi những tiếng cười khinh miệt.

“Ngươi định tham gia kiểm tra sức mạnh sao? Một kẻ như ngươi còn không xứng đứng đây!” Dương Lâm bước đến, chặn đường Hạo, ánh mắt đầy thách thức.

Hạo vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Những ngày qua, cậu đã luyện tập không ngừng nghỉ, học cách kiểm soát năng lượng hắc ám trong cơ thể. Cậu biết rằng, để thay đổi ánh nhìn của người khác, cậu cần phải chứng minh bằng hành động.

“Tránh đường.” Hạo nói, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng.

Dương Lâm cười phá lên, nhưng nụ cười đó nhanh chóng chuyển thành sự khó chịu khi Hạo không lùi bước.

"Nếu ngươi muốn qua, hãy cho ta xem ngươi có tư cách không!” Dương Lâm nói, rồi lao tới với tốc độ như sét đánh, tay vận đầy linh lực.

Lần này, Hạo không né tránh như mọi khi. Cậu đứng yên tại chỗ, đôi mắt lạnh lùng. Khi cú đấm của Dương Lâm gần chạm tới, Hạo bất ngờ nâng tay lên. Một luồng khí đen mờ nhạt xuất hiện, tạo thành một lớp chắn vô hình.

“Bốp!”

Cú đấm của Dương Lâm bị đẩy lùi, khiến hắn loạng choạng lùi về sau. Mọi người xung quanh sững sờ, không tin vào những gì vừa xảy ra.

“Ngươi... ngươi dám chống lại ta?” Dương Lâm gầm lên, cơn tức giận bốc cao.

“Ta không chỉ dám, mà ta sẽ chứng minh cho tất cả các ngươi thấy.” Dương Hạo đáp, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy uy lực.

Dương Lâm lao tới lần nữa, nhưng lần này, Hạo đã chuẩn bị. Cậu kích hoạt nguồn năng lượng hắc ám, dẫn nó tới đôi chân, gia tăng tốc độ di chuyển. Trong chớp mắt, Hạo xuất hiện sau lưng Dương Lâm, tung ra một cú đấm mang theo luồng khí đen.

“Rầm!”

Dương Lâm bị đánh văng ra xa, cơ thể đập mạnh vào mặt đất. Sự im lặng bao trùm sân luyện tập. Không ai tin rằng kẻ bị khinh thường nhất gia tộc lại có thể hạ gục một đệ tử ưu tú như Dương Lâm chỉ trong vài chiêu.

Hạo đứng thẳng, ánh mắt quét qua những người xung quanh: “Ta không quan tâm các ngươi nghĩ gì về ta, nhưng từ giờ, đừng mong ta đứng yên chịu đựng bất công. Ai muốn cản đường ta, hãy chuẩn bị tinh thần để trả giá.”

Sự kiên định trong giọng nói của Hạo khiến tất cả mọi người đều im lặng. Không còn ai dám cười nhạo cậu, cũng không ai dám bước lên kɧıêυ ҡɧí©ɧ thêm nữa.

Đó là lần đầu tiên Dương Hạo đứng lên chống lại sự bất công, và cũng là lần đầu tiên, cậu khiến cả gia tộc phải nhìn mình bằng một ánh mắt khác. Dù chỉ là bước đầu, nhưng đó là dấu mốc quan trọng trên con đường khẳng định bản thân và sức mạnh của Dương Hạo. Trong lòng cậu, ngọn lửa quyết tâm cháy sáng hơn bao giờ hết.