Sáng hôm sau, Thượng Quan Thanh Ninh tỉnh dậy đã gần mười giờ rưỡi. Cậu rửa mặt thay đồ rồi đi xuống lầu.Yến Tử Tu và Yến Tường đã dậy từ lâu, thậm chí ăn sáng xong xuôi.
Thấy cậu đi xuống lúc này, Yến Tử Tu liền châm chọc: “Ồ, cuối cùng cậu cũng dậy à? Tôi còn tưởng cậu định ngủ đến trưa cơ.”
Yến Tường lập tức lườm anh một cái, rồi quay sang cười với Thượng Quan Thanh Ninh: “Ninh Ninh, con ngủ có ngon không? Có đói không? Để ông bảo dì Trương hâm nóng bữa sáng cho con nhé.”
Thượng Quan Thanh Ninh gật đầu, “Cảm ơn ông nội. Con ngủ rất ngon, nên dậy hơi trễ. Thật ngại quá, mai con sẽ dậy sớm hơn.”
Thượng Quan Thanh Ninh nói xong, ngồi xuống cạnh Yến Tường, hoàn toàn phớt lờ Yến Tử Tu như thể anh ta không tồn tại.
Yến Tường rót cho cậu một tách trà, thân thiện nói: “Không cần đâu, Ninh Ninh. Con cứ sinh hoạt theo lịch trình của mình, đừng để ý đến Thần Thần. Nó cũng có khi ngủ nướng đến 11, 12 giờ đấy, đừng nghe nó nói. Cứ coi đây như nhà mình, ở nhà thế nào thì ở đây cứ thế mà sống.”
Yến Tử Tu kinh ngạc quay sang ông, “Con khi nào ngủ nướng đến 11, 12 giờ? Ông à, nói gì cũng phải có bằng chứng chứ!”
Nhưng Yến Tường chẳng buồn để ý đến anh, quay đầu nói với dì Trương: “Chị Trương, hâm nóng bữa sáng cho Ninh Ninh nhé.”
“Vâng.” Dì Trương đáp, bỏ dở việc đang làm, đi đến tủ lạnh lấy bánh bao hấp từ sáng ra.
Bà hâm nóng bánh bao và cháo, Yến Tường còn bảo bà lấy thêm một bát nhỏ cho mình, rồi ông cùng Thượng Quan Thanh Ninh vào phòng ăn dùng bữa.
Yến Tử Tu nhìn ông nội, vừa bất đắc dĩ vừa không biết làm sao, cuối cùng chỉ có thể đổ hết mọi vấn đề lên đầu Thượng Quan Thanh Ninh, nghĩ rằng cậu ta đúng là phiền phức không chịu nổi.
Thượng Quan Thanh Ninh không ăn nhiều bữa sáng vì cũng gần trưa. Yến Tường chỉ sợ cậu mới dậy sẽ đói, nên bảo cậu ăn lót dạ, bữa chính vẫn là bữa trưa.
Cậu tất nhiên đồng ý.
Đến bữa trưa, cuối cùng Yến Tử Tu cũng ngồi cùng bàn ăn với họ.
Dì Trương chuẩn bị sáu món một canh, rất hợp khẩu vị của cả ba. Thượng Quan Thanh Ninh cảm thấy tay nghề của dì Trương không tệ, đang ăn vui vẻ thì nghe Yến Tử Tu hỏi: “Cậu có dự định gì cho tương lai không?”
Thượng Quan Thanh Ninh ngẩng lên nhìn anh, không hiểu ý anh là gì. Cậu chẳng nghĩ Yến Tử Tu sẽ có ý tốt muốn giúp mình, không bị anh châm chọc đã là may.
“Phải đó, Ninh Ninh. Ông nhớ con có ghi là diễn viên. Giờ con còn đóng phim không?” Yến Tường nói, rồi nhìn sang Yến Tử Tu, “Nếu cả hai đều là diễn viên, con rảnh rỗi thì giúp đỡ Ninh Ninh nhé.”
Yến Tử Tu thở dài, “Ông nội, giúp đỡ cũng phải có trường hợp. Với loại gỗ mục không thể điêu khắc như cậu ta, giúp cũng chỉ phí công.”
Câu này khiến Yến Tường không hài lòng:
“Anh nghĩ anh là gỗ tốt lắm à? Trên đời này không có học trò nào không dạy được, chỉ có thầy giáo không chịu dạy. Khổng Tử đã nói, giáo dục không phân biệt đối tượng, phải dạy tùy theo năng lực. Con hơn cả Khổng Tử chắc?”
“‘Gỗ mục không thể điêu khắc’ cũng là Khổng Tử nói đấy. Ông nội, ông giỏi hơn Khổng Tử thật à?”
Yến Tường bị anh phản bác đến tức điên, nhưng vẫn không nói lại được.
Thượng Quan Thanh Ninh vội vàng xen vào, “Con không định diễn nữa.”
Câu này lập tức khiến Yến Tử Tu ngạc nhiên.
“Không diễn nữa? Vậy cậu định làm gì?”
“Tôi muốn thi cao học.” Thượng Quan Thanh Ninh nói thật.
Nghe vậy, Yến Tử Tu bật cười thành tiếng.
Thượng Quan Thanh Ninh: …
Yến Tường giận dữ, “Cười cái gì? Có gì đáng cười?”
“Không có gì.” Yến Tử Tu cười nhạt, “Con vừa nhớ ra một chuyện vui.”
Thượng Quan Thanh Ninh: …
Cậu bực mình: “Anh định nói tiếp câu ‘Tôi là người được đào tạo chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười’ đúng không?”
“Không hẳn.” Yến Tử Tu mỉm cười, “Tôi chỉ tò mò, ai đã cho cậu dũng khí để đưa ra quyết định này? Cậu quên mình học ở trường hạng ba, còn bị nợ môn à?”
Thượng Quan Thanh Ninh: “Hả?”
Yến Tử Tu nhìn cậu, lịch thiệp nói: “Con người ta quý ở chỗ biết tự lượng sức mình. Có bao nhiêu khả năng thì làm bấy nhiêu chuyện. Lần nào cậu cũng nhiệt tình thử thách chính mình, đúng là làm tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác.”
Thượng Quan Thanh Ninh: …
Khoan đã, cái chuyện “trường hạng ba, nợ môn” là sao? Cậu cố gắng lục lại ký ức của thân xác này, mãi mới tìm được vài thông tin từ góc khuất trong trí nhớ của nguyên chủ.
Khi nhìn rõ sự thật, cậu cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa thì ngã ngửa!
Thì ra trường hạng ba mà Yến Tử Tu nhắc không phải để mỉa mai, mà là sự thật! Là kiểu trường kém nhất trong các trường tư!
Mà nguyên chủ này, trước khi vào nghề, năm nào cũng nợ môn. Sau khi nổi tiếng, nhờ hào quang “sinh viên minh tinh,” năm nay trường phá lệ cấp bằng tốt nghiệp, giúp cậu ta thành công ra trường.
Trước khi xuyên không, cậu học ở trường 985, 211 danh giá, năm nào cũng giành học bổng! Giờ bị kéo xuống mức này, suýt nữa cậu phun ra một búng máu.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng bằng cấp thì không thể mất! Bao năm khổ học, cuối cùng lại xuyên vào một nhân vật hỏng bét thế này?
Đúng là kiểu xuyên không gì mà tệ hại vậy! Cậu không làm nữa! Cậu muốn về! Cậu muốn tiếp tục học!