Đến khi Lục Nam hỏi ra thì mới biết cậu đã hôn mê hơn 2 tháng kể từ vụ tông ô tô lần trước rồi. Các vết thương bên ngoài da tuy đều hồi phục nhưng đôi chân thì vô dụng. Các bác sĩ thuộc bệnh viện Lục Y đều là tinh hoa chọn lọc trên cả nước nhưng vẫn không thể nào cứu chữa đôi chân của thiếu gia Lục Nam. Bọn họ còn lo lắng nếu chữa không khỏi chân của thiếu gia, có khi nào họ bị bệnh viên đuổi việc không nữa.
Lục Nam thở dài. Vừa sống lại đã thành tàn phế, thế thì làm sao nhảy nhót trên bar bây giờ. Chờ cho đến khí các bác sĩ đều ra ngoài, Lục Nam chợt hỏi:
“Này 222, ngươi có biết trong thời gian ta hôn mê, chuyện gì đã xảy ra hay không?”
“Hệ thống đang cập nhật. Thưa ký chủ, trong 2 tháng ký chủ hôn mê, Lục Nhiễm đã trở lại chức CEO của tập đoàn, cha mẹ hiện tại ở lại trong nước. Tài xế gây tai nạn cho ký chủ cũng đã ở tù. Mọi việc kiện tụng đều được giải quyết xong. Trong vòng 3 ngày nữa người nhà Lục gia sẽ đến đón ngài. Mong ký chủ chuẩn bị tâm lý.”
“Nhưng sao lại cho ta trọng sinh thành bị què thế này!! Thật xui xẻo mà!!”
“Cái gì xảy ra thì nó nên xảy ra mà, ký chủ nên chấp nhận đi, chuyện này hệ thống không can thiệp được.” 222 Lạnh lùng đáp lời.
Nó chỉ giúp hoàn thành ước nguyện thôi chứ vốn dĩ thiết lập của nhân vật pháo hôi có bao giờ may mắn đâu.
“Haizz...” Lục Nam lại thở dài. Bây giờ thì cậu chính thức 50% vô dụng rồi.
Lục Nam cứ thế mà thong thả ở bệnh viện thêm ba ngày. Cậu chăm chỉ học cách tự dùng xe lăn, kết hợp thêm vật lý trị liệu nhưng cũng chẳng ăn thua gì.
Mãi đến 3 ngày sau, ba mẹ và cả anh trai aka thiếu gia giả aka CEO Lục Nhiễm kia cũng đến đón cậu về.
Lần đầu gặp lại ba mẹ ruột sau cái hôm bị tai nạn ấy, Lục Nam vẫn chưa quên ánh mắt sắc lạnh của ba khi mắng chửi cậu là “Đồ phế vật! Có mỗi cái tập đoàn cũng quản lý không xong!!” như hiện lên ngay trước mắt.
Hay hình ảnh mẹ trong bộ váy tím sữa xinh đẹp đứng cạnh, nắm lấy tay Lục Nhiễm, ánh mắt hờ hững như nhìn một kẻ thất học xa lạ, chĩa thẳng vào tim cậu mà nhẹ nhàng lên tiếng rằng:
“Con à, con lớn lên ở chợ búa, mẹ biết cuộc sống vất vả đã rèn cho con sự mạnh mẽ. Nhưng con đừng quên, khi vào nhà họ Lục, con được sống một cuộc sống khác. Con không thể mang những thói quen cũ vào đây. Bòn rút tiền của công ty, đó không chỉ là sai trái mà còn làm tổn thương những người đã tin tưởng con."