Vì vậy nếu có thể, Liễu Nhân Nhân vẫn muốn có một không gian riêng cho mình.
Lúc này mọi thứ đều là của tập thể, cô suy nghĩ mãi, chuyện này vẫn nên tìm cán bộ trong thôn để hỏi thăm xem trong thôn có nhà trống nào cho cô tạm trú không.
Tuy nhiên chuyện này phải xử lý từ từ, một người phụ nữ như cô muốn có nhà chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy.
...
Ở phòng bên cạnh, Khương Thúy Hoa cũng trằn trọc không ngủ được, có thể nói là từ ngày Liễu Nhân Nhân về nhà, bà chưa có một đêm nào ngủ ngon giấc.
Chỉ cần nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của con gái, lòng bà lại đau như cắt.
"Đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc." Lưu Đức Phúc thở dài.
Sự việc đã đến nước này, buồn đau có ích gì, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
"Ông nói xem sao con bé Nhân Nhân nhà chúng ta lại khổ thế này." Khương Thúy Hoa buồn rầu nói.
Cuối năm ngoái khi kết hôn, cô rạng rỡ biết bao, mọi người trong thôn đều ghen tị vì cô tìm được một gia đình chồng tốt, vậy mà mới mấy tháng trôi qua đã...
Bây giờ con gái đã trở thành trò cười cho cả công xã này.
"Chuyện này không trách được ai." Lưu Đức Phúc thương con gái nhưng cũng không có cách nào, đây là số mệnh.
"Nhưng mà... ông nói xem, nếu con gái chúng ta tái giá thì có thể tìm được nhà tốt không?" Khương Thúy Hoa lo lắng nói.
Trong thâm tâm bà vẫn hy vọng Liễu Nhân Nhân có thể tìm được một nơi nương tựa tốt, nếu không sau này già rồi thì phải làm sao?
Nhưng dù sao con gái cũng đã kết hôn một lần rồi, mặc dù không có con nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn là bao.
Thời buổi này phụ nữ tái giá rất khó tìm được đối tượng tốt.
"Chuyện này về sau hãy nói."
Lưu Đức Phúc nhíu mày, tái giá cũng không phải là lúc này.
Nếu bây giờ Liễu Nhân Nhân vội vàng tìm người mới, vậy thì cô thực sự sẽ trở thành trò cười cho cả công xã.
...
Sáng hôm sau ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân vẫn lên núi đào rau dại như thường lệ.
Lần này cô không đi cùng Liễu Chi Chi mà tự mình đến một nơi xa hơn.
Thực ra Liễu Nhân Nhân muốn hái nấm dại hơn, thứ đó bán được giá cao, cách xa thôn một chút thì nấm dại mới mọc nhiều.
Quả nhiên Liễu Nhân Nhân phát hiện một rừng tre ở sâu trong núi, trong đó cô hái được mười mấy cân nấm tre hoang!
Cô bán mười cân cho hệ thống, nấm tre hoang cso giá hai trăm bốn mươi đồng một cân, cô kiếm được hai nghìn bốn trăm đồng ngay lập tức!
Liễu Nhân Nhân mừng như điên!
Tiền trong hệ thống tuy không thể rút ra nhưng có nhiều tiền như vậy đã đủ cho cô dùng trong một thời gian dài.
Ngoài nấm tre hoang, trong rừng tre còn có rất nhiều măng xuân nhú lên.
Lại là một niềm vui bất ngờ, Liễu Nhân Nhân không quan tâm đến rau dại nữa, một lòng bắt đầu đào măng xuân.
Đào măng xuân khá tốn sức, măng xuân chỉ nhú lên một cái đầu, bên dưới có một đoạn rất dài chôn vùi trong đất.
Liễu Nhân Nhân còn phải cẩn thận đào đất xung quanh măng xuân...
Đào măng xuân cả một ngày, Liễu Nhân Nhân mệt mỏi đau nhức khắp người, tay cũng hơi phồng rộp.
Mệt thì có mệt nhưng thu hoạch vẫn rất khá.
Liễu Nhân Nhân bán năm mươi cân măng xuân cho hệ thống, lại được thêm năm trăm đồng.
Số dư trong hệ thống đã biến thành ba nghìn một trăm tám mươi đồng.
Một ngày thu hoạch đầy đủ, Liễu Nhân Nhân xách một giỏ măng xuân vui vẻ trở về nhà.
Tối hôm đó trên bàn có thêm một món canh nấm trứng và một món măng xuân xào dầu.
Tiếc là nhà không có thịt xông khói, nếu không thì cho vài miếng thịt xông khói vào măng xuân sẽ ngon hơn.
Nhưng mà có lẽ là do thời gian này ăn nhiều củ cải muối, đột nhiên được ăn măng tươi, cả nhà đều cảm thấy rất ngon miệng.
Ngay cả chị dâu hai cũng có sắc mặt tốt hiếm thấy, liên tục gắp mấy đũa măng xuân xào dầu, ăn rất ngon miệng.