Cô đã nghe Hạ Tân nói qua, di động có thể chơi game, nhưng cp này, Hạ Tân còn chưa có giải thích với cô.
Ôn Tử Thư: "……"
Đại sư, trọng điểm của ngài có phải đã bị sai rồi hay không?
Trọng điểm không phải cp là gì, mà là hắn bị người lừa!!!
Đại sư này còn có thể được hay không!
"Cái kia cái kia……" Hạ Tân căng da đầu, xấu hổ giải thích cho Tương Ly, "Chính…chính là tình lữ trong trò chơi."
Tương Ly à một tiếng, "Cậu không phải đã nói với tôi trò chơi là giả sao, sao lại có thể sinh ra tình lữ được?"
"Quan chủ, lúc sau con lại giải thích cho ngài!" Hạ Tân liều mạng muốn kéo Tương Ly chạy ra xa trở về, "Ngài trước xem vấn đề của anh ta đi đã."
Tương Ly hồi phục lại tinh thần, "Anh muốn ra cục tức này như thế nào?"
"Tôi…tôi đương nhiên muốn làm cho bọn họ ngồi tù, trả lại tiền cho tôi." Ôn Tử Thư trong giọng nói có chút do dự.
Hắn vốn dĩ thiệt tình cảm thấy, Tương Ly nói không chừng có thể trợ giúp chính mình.
Nhưng sau khi gặp Tương Ly, hắn bỗng nhiên phát hiện, đại sư này có phải quá hố hay không……
Hắn có chút do dự, có nên nhờ Tương Ly hỗ trợ cho chính mình hay không.
"Đây cũng không phải việc gì khó." Tương Ly hỏi hắn: "Anh có bức họa của cô ấy không?"
Nghe vậy, Ôn Tử Thư ngạc nhiên.
"Chính…chính là ảnh chụp!" Hạ Tân vội vàng bổ sung, lại nhỏ giọng nói cùng Tương Ly: "Nơi này không dùng bức họa, hiện tại đều là ảnh chụp, ảnh chụp là có ý tứ gì, sau này con lại giải thích với ngài!"
Tương Ly sau đó mới gật gật đầu.
Ôn Tử Thư nghe được lời này, càng do dự có nên tiếp tục hay không.
Lúc này, Phó Thời Diên lên tiếng, "Lấy ra đi."
Ôn Tử Thư nghe vậy, cào cào da mặt, mới đưa di động ra, bên trong di động hắn, xác thật có ảnh chụp cô gái kia.
Hắn vốn dĩ tính toán cho hấp thụ ánh sáng ảnh chụp của cô ta, làm cô ta xấu hổ chết, làm mọi người biết gương mặt thật của cô ta.
Nhưng còn chưa có kịp làm.
"Bức họa bây giờ thật lợi hại, giống như thật." Tương Ly nhìn thấy ảnh chụp cô gái, thầm cảm khái một tiếng.
Sau đó, cô bình tĩnh nói: "Cô ta hẳn là tay già đời, cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, hơn nữa xem cung tiền tài của cô ta, cũng chính là cái mũi, quá mức bén nhọn, bên cạnh có nốt ruồi đen, tướng hao tiền quá nghiêm trọng, gần đây trên tay hẳn là thực thiếu tiền, loại chuyện này chắc sẽ tiếp tục làm, anh muốn xả giận, không ngại tìm nơi cô ấy sinh sống, nhìn chằm chằm hành động của cô ấy, ở thời điểm cô ấy phạm tội đi báo quan, như vậy là được."
"Báo quan?" Cái này đến phiên Ôn Tử Thư nghe không hiểu.
Cũng không phải nghe không hiểu, chẳng qua hiện tại sẽ có người dùng loại cách nói này sao?
Hạ Tân nghe vậy, lập tức giải thích: "Báo quan chính là báo cảnh sát." Quay đầu, hắn lại nhỏ giọng nói cùng Tương Ly: "Bây giờ quan phủ không gọi là quan phủ, gọi là Cục Công An, người bên trong không gọi là nha dịch hay thanh thiên đại lão gia, đều gọi là cảnh sát."
"Thật là phiền toái." Tương Ly khựng một giây, gật gật đầu: "Đã biết."
Hạ Tân ngược lại cười gượng một tiếng với đám người Phó Thời Diên, thối lui đến bên người Tương Ly.
Tương Ly nhìn về phía Ôn Tử Thư nói: "Đúng vậy, chính là báo cảnh sát."