Đại Lão Huyền Học Mãn Cấp Hành Nghề Trả Nợ

Chương 7: Lão tổ tông muốn ăn đứa trẻ

Thấy hắn sợ hãi thành như vậy, Tương Ly nói: "Tôi sẽ mang nó đi, nhưng bình thường tới nói, người sau khi chết sẽ đi địa phương mà người đó nên đi, trong tình huống bình thường sẽ không lưu lại ở dương gian, cậu bé lưu lại nơi này, khẳng định là có nguyên nhân gì đó, làm phiền chủ quán giúp tôi hỏi thăm ở phụ cận, nhìn xem có thể tìm được người nhà của cậu bé hay không."

Người huyền môn, luôn luôn là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, gặp phải loại chuyện này, Tương Ly liền phạm vào bệnh cũ, không thể mặc kệ.

Chủ quán nghe vậy, chỉ cầu Tương Ly chạy nhanh mang ‘người’ đi, tự nhiên là vội không ngừng đáp ứng xuống dưới, "Vâng, vâng, đại sư, ngài yên tâm, tôi…tôi khẳng định sẽ hỏi rõ ràng cho ngài! Ngài…ngài mau dẫn nó đi, cầu xin ngài!"

Tương Ly: "……"

Sợ hãi như vậy sao?

Tương Ly một tay ôm đứa trẻ xuống dưới.

Đứa trẻ kia lập tức liền giãy giụa lên, "Không cần, không cần, kẻ xấu xa……"

Tương Ly da mặt vừa kéo, một tay ném hắn tới trong lòng ngực Hạ Tân.

Hạ Tân hoảng sợ, suýt nữa quăng đứa trẻ ra ngoài.

Tương Ly: "Ôm lấy, nếu để nó chạy mất, tôi sẽ thế lão già trục xuất cậu ra khỏi sư môn."

Hạ Tân: "……"

Động tác ném sững sờ ở tại chỗ.

Hắn quả thực là khóc không ra nước mắt.

Hắn hiện tại xem như xác định, cô gái nhỏ này thật là lão tổ tông, chỉ là không biết sao lão tổ tông sẽ là kiểu này……

Ném đứa trẻ cho Hạ Tân xong, Tương Ly trực tiếp đi ra ngoài.

Hạ Tân nhìn đứa trẻ trong lòng ngực.

Không biết có phải bị Tương Ly dọa hay không, thằng bé còn rất thích Hạ Tân, ghé vào trên người Hạ Tân.

Hạ Tân nhịn xuống trái tim đập run bần bật, một khuôn mặt đau khổ, mang theo đứa trẻ xoay người, nhìn về phía chủ quán: "Chú chủ quán, cháu…cháu hôm nay khả năng không thể đi làm……"

"Tiểu Tân, cháu…cháu mau dẫn nó trở về đi, tiền lương hôm nay chú vẫn sẽ trả cho cháu!" Chủ quán vội nói.

Hạ Tân còn chưa kịp nói lời cảm ơn, liền nghe thấy Tương Ly hỏi: "Cửa này mở như thế nào vậy?"

Hạ Tân: "……"

Hắn đã quên, lão tổ tông giống như chưa từng thấy qua cửa kính.

"Cửa mở như thế này!" Hạ Tân không rảnh lo sợ hãi, vội vàng đi qua, giơ một bàn tay, đẩy cửa kính ra, cười gượng nói: "Hai bên đều là cửa, hiện tại nơi nơi đều là loại cửa như này, ngài cẩn thận một chút……"

Tương Ly trầm mặc đi ra ngoài.

Hạ Tân ôm đứa trẻ vội vàng đuổi theo.

Sau khi Tương Ly và Hạ Tân từ trong tiệm ra tới.

Đứa trẻ kia giống như không chịu nổi cực nóng ở bên ngoài, liên tiếp chui vào trong lòng ngực Hạ Tân, thống khổ rêи ɾỉ.

Hạ Tân thấy thế, không rảnh lo sợ hãi, nói: "À, ừm, sư tổ, ban ngày ban mặt, thằng bé giống như không chịu nổi ánh mặt trời!"

Tương Ly liếc nhìn hắn một cái, từ trong quần áo lấy ra một cái khăn tay, ném qua, "Đắp lên cho nó."

Hạ Tân nhìn thoáng qua, mặt trên chiếc khăn thêu kia không có gì đặc thù, có thể che ánh sáng sao?

Mọi người đều biết, quỷ sợ ánh mặt trời, nhưng cũng không phải là ánh mặt trời, mà là ánh mặt trời có dương khí, quỷ sợ loại này.