Quan sát kỹ, anh không thấy ai trong võ quán giống như huấn luyện viên cả.
“Ừm, hiện tại chúng tôi đang tuyển người mới. Huấn luyện viên có chứng chỉ chính thức chỉ có ông chủ thôi, nhưng đãi ngộ của chúng tôi rất tốt, bao ăn ở, làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều... À, còn có nghỉ thứ bảy, chủ nhật nữa! Có đóng bảo hiểm xã hội luôn!”
Trịnh Linh Lan nhận ra Phó Thời Vũ đang quan sát xung quanh, liền vội vàng giải thích thêm về võ quán.
Nhưng Phó Thời Vũ không quan tâm lắm, mục đích của anh vốn chỉ là đến xem thử. Nếu nhân tiện có thể tiếp cận được nhân vật chính thụ, thì càng tốt.
Trong lúc chờ đợi, bên ngoài cửa xuất hiện một nhóm người, họ trò chuyện khá ồn ào, có vẻ đang thảo luận điều gì đó rất sôi nổi.
Phó Thời Vũ nhàm chán liền nhìn qua cửa kính, thấy họ mặc trang phục khá trang trọng, trông giống như đoàn làm chương trình phỏng vấn của đài truyền hình.
“...Tổng giám đốc Chu, tương lai chúng tôi sẽ tập trung xây dựng một phố tái hiện phong cách cổ điển trên khu thương mại này. Ví dụ như chỗ này, võ quán Chính Nghĩa từng rất nổi tiếng vào đầu thế kỷ này tại thành phố S, cũng là dự án tái thiết trọng điểm của chúng tôi, nhằm tôn vinh và lan tỏa văn hóa quốc phong truyền thống...”
“Ừm... Hửm?”
Đang nghe người phụ trách dự án tái thiết thuyết minh, Chu Bạc Vân lật xem một trang tài liệu, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên. Qua lớp kính, ánh mắt cậu vô tình chạm phải bóng dáng lạ lẫm đứng bên trong võ quán.
Không chỉ Chu Bạc Vân mà ngay cả Phó Thời Vũ cũng ngạc nhiên.
Sao lại gặp tên này vào lúc này chứ?
“Đinh linh—”
Chuông gió trên cửa vang lên.
Trước khi nhóm người bên ngoài đẩy cửa bước vào, Phó Thời Vũ lập tức đứng dậy.
Anh vội mở trạng thái của Chu Bạc Vân trên hệ thống, lại phát hiện một lỗi tương tự: thanh hảo cảm không hề xuất hiện.
Nhưng khi đổi sang những người đàn ông khác trong nhóm, tất cả đều hiện 50% cảm tình, ánh mắt họ khi nhìn anh liền sáng lên, mang theo sự hứng thú không thể che giấu.
“Sao anh lại ở đây?”
Chu Bạc Vân nhìn người đàn ông phiền phức không chịu buông tha mình, cau mày hỏi trước.
“Tôi...”
Phó Thời Vũ vừa định giải thích, lại thấy thanh cảm tình chưa đóng của một người bỗng nhiên bắt đầu nhấp nháy, mức độ cảm tình giảm mạnh.
Chuyện gì thế này?
Lần đầu thì có thể coi như gặp ma, nhưng lần này đã là lần thứ hai, không thể không xem trọng được.
“Cậu, ra đây với tôi.”
Không thèm quan tâm đến những người khác nghĩ gì, Phó Thời Vũ trực tiếp tiến lên kéo cánh tay Chu Bạc Vân, không nói thêm lời nào liền lôi cậu ta ra ngoài.
Với sức lực lớn và tốc độ nhanh của mình, Phó Thời Vũ gần như kéo phăng Chu Bạc Vân ra khỏi cửa. Đến khi đứng ngoài đường, Chu Bạc Vân vẫn chưa kịp phản ứng, quên cả việc vùng ra.
“Rốt cuộc anh là loại lỗi Bug gì vậy?”
Ra đến nơi chỉ có hai người, Phó Thời Vũ buông tay, vừa lẩm bẩm vừa điên cuồng làm mới bảng trạng thái của Chu Bạc Vân.
“Anh đang mắng tôi?”
Nghe tiếng lẩm bẩm của anh, Chu Bạc Vân lập tức cau mày chặt hơn, sắc mặt không vui: “Tôi không ra đây để nghe anh mắng, đừng lãng phí thời gian làm việc của tôi!”
“Tùy cậu thôi.”
Phó Thời Vũ thấy lỗi Bug không biến mất, liền nhanh chóng bỏ qua việc tìm hiểu thêm về Chu Bạc Vân.
“Tùy gì mà tùy?” Chu Bạc Vân lại càng không hài lòng khi thấy anh thở dài như vậy.
[Editor: Ê ý là, thấy hơi dễ thương ʕ·ᴥ·ʔ]
“Đợi tôi ở đây.”
Phó Thời Vũ phớt lờ vẻ mặt khó chịu của Chu Bạc Vân, nhìn thấy vài người đàn ông đứng dưới bóng cây trò chuyện, liền để lại một câu rồi bước thẳng tới chỗ họ.