Tần Tiểu Tiểu kiên nhẫn chờ đợi ba ngày, cuối cùng cũng chứng kiến Hà Ngọc Mộng trở lại ký túc xá cao cấp.
Nhưng điều khiến cô thật sự lạnh lòng chính là, Hà Ngọc Mộng lần này trở về không chỉ có thế lực mạnh hơn, mà ngay cả người đại diện mới cũng là một cái tên đầy kinh nghiệm và quyền lực, còn hơn cả Liễu Húc trước đây.
Không cần điều tra cô cũng có thể đoán được, lần này Hà Ngọc Mộng có thể quay lại, chắc chắn là Lâm Nặc đã đứng sau hỗ trợ.
“Lâm Nặc và công chúa Thiên Hoàng là sư huynh muội?”
Một câu nói chấn động trong đầu cô.
Tần Tiểu Tiểu chợt nhớ về kiếp trước. Khoảnh khắc cô suýt bị kéo vào con đường quay phim người lớn, khoảnh khắc Lâm Nặc ra tay ngăn cản cô…
Khi đó, cô nghĩ rằng hắn chỉ đơn giản là gây áp lực lên Thiên Hoàng. Nhưng không ngờ, phía sau còn có một mối quan hệ sâu hơn rất nhiều.
Lâm Nặc không đơn thuần chỉ là một mối đe dọa. Hắn và cả Thiên Hoàng… từ đầu đã đứng về phía đối lập với cô.
Hôm Hà Ngọc Mộng dọn vào ký túc xá, cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực, dáng vẻ quyến rũ, đi ngang qua dãy hành lang dài, rồi ngang nhiên bước vào phòng của Tần Tiểu Tiểu.
“Tiểu Tiểu, cô có khỏe không? Tôi thật sự rất hoài niệm nơi này.”
Tần Tiểu Tiểu nhẹ nhàng vuốt lên tường, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Quả thật là nên hoài niệm một chút. Dù sao, lần cuối cùng cô ở đây cũng thật thê thảm.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hà Ngọc Mộng lập tức tái nhợt. Nhưng cô ta vẫn giữ vững dáng vẻ của một bạch liên hoa. Chỉ sau vài giây, đôi mắt lại ánh lên vẻ nũng nịu, giọng nói mềm mại đầy giả tạo:
“Tiểu Tiểu, chờ ta nổi tiếng đi! Đến lúc đó, ba mẹ và cả dì của ta chắc chắn sẽ rất tự hào về ta.”
Tần Tiểu Tiểu nhìn cô ta với ánh mắt đầy trào phúng, từng câu từng chữ đều ẩn chứa châm chọc:
“Đúng vậy, cô đáng để họ tự hào. Nhất là với quá khứ ‘huy hoàng’ của cô đấy.”
Ngay khi Hà Ngọc Mộng còn chưa kịp phản ứng, Tần Tiểu Tiểu bất ngờ túm lấy tóc cô ta từ phía sau, kéo mạnh xuống!
“A! Tóc của tôi!!”
Hà Ngọc Mộng ngửa đầu ra sau, hai tay cuống cuồng vung loạ, đầu ngón tay suýt nữa cào vào mặt Tần Tiểu Tiểu…
Nhưng tất cả chỉ là vô ích.
Hà Ngọc Mộng bị đẩy lùi về sau, đau đến mức phải ôm lấy da đầu, ánh mắt đầy phẫn nộ. Cô ta vung tay định tát Tần Tiểu Tiểu!
Ngay lúc đó, Tần Tiểu Tiểu nhanh chóng né tránh, khiến Hà Ngọc Mộng mất đà đâm sầm vào Tiểu Dạng, người vốn đang chuẩn bị bước ra ngoài.
“Cô bị điên à!!!”
Tiểu Dạng bị ngã mạnh, cộng thêm tâm trạng vốn không tốt, tức giận đẩy Hà Ngọc Mộng ra. Vốn dĩ Hà Ngọc Mộng định bò dậy, nhưng lại bị cú đẩy của Tiểu Dạng làm cho ngã sõng soài xuống đất một lần nữa.
“Các ngươi đang làm gì vậy?”
Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Vương Duy Thiên, người đại diện kim bài của Thiên Hoàng, đứng ngay cửa, trên mặt đầy vẻ giận dữ.
Thấy hắn đến, Hà Ngọc Mộng lập tức thay đổi sắc mặt, nước mắt lăn dài trên má, bộ dáng hoa lê đẫm mưa, yếu đuối đáng thương.
“Em… em…”
Tiểu Dạng sợ đến ngây người, không biết phải giải thích thế nào. Tần Tiểu Tiểu bước lên phía trước, nắm lấy tay Tiểu Dạng để trấn an, sau đó bình tĩnh lên tiếng:
“Thiên ca, thật sự xin lỗi. Mộng Mộng không cẩn thận ngã xuống đất, Tiểu Dạng vốn muốn đỡ cô ấy, nhưng có lẽ sức lực không đủ nên mới vô tình làm cô ấy ngã thêm lần nữa.”
Vừa nói, Tần Tiểu Tiểu còn cúi người xin lỗi, thái độ tỏ ra rất lễ phép và nhún nhường.
Vương Duy Thiên đã ở trong giới nhiều năm có rất nhiều mối quan hệ, nếu muốn tiếp tục tồn tại trong giới giải trí, cô phải biết lúc nào nên nhún nhường đúng chỗ.
“Thiên ca, cô ta đẩy ngã em! Cô ta không hề có ý muốn đỡ em.”
Hà Ngọc Mộng bấu chặt lấy ống tay áo của Vương Duy Thiên, giọng nói thở hổn hển, tay run rẩy chỉ thẳng vào Tiểu Dạng.
Tiểu Dạng mặt trắng bệch, cả người đứng không vững, vừa mới lo bản thân có thể bị sa thải, giờ lại rơi vào tình huống đầy oan ức.
“Thiên ca, em không có… là… là cô ta đột nhiên đâm sầm vào em… em… em…”
Tiểu Dạng rơm rớm nước mắt, giọng nói lắp bắp vì hoảng sợ. Hà Ngọc Mộng vẫn tiếp tục màn kịch đáng thương.
Cô ta lảo đảo, như thể sắp ngất, nhưng vẫn không quên cố chấp lải nhải:
“Thiên ca, em không có đâm cô ta, làm sao em lại tự lao vào người khác một cách ngu ngốc như thế? Thiên ca, anh phải giúp em làm chủ!”
Những lời này… chính là đang ép Tiểu Dạng đến đường cùng!
Tần Tiểu Tiểu nhíu chặt mày, cô biết ngay Hà Ngọc Mộng đang cố tình thị uy với mình. Cô ta đang nói rõ với cô rằng: Bây giờ tôi đã có chỗ dựa!
Vương Duy Thiên không kiên nhẫn mà nhìn lướt qua Hà Ngọc Mộng, rồi lại quay sang Tiểu Dạng, gương mặt lạnh lùng không hề do dự:
“Sa thải!”
“PHỊCH!”
Tiểu Dạng lập tức quỳ sụp xuống sàn, hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
“Em thật sự không có làm gì sai… Oan quá…!!!”
Cùng lúc đó, Hà Ngọc Mộng khẽ nhếch môi, trong đôi mắt thoáng hiện lên sự đắc ý, một ánh nhìn chiến thắng. Nhưng đúng lúc đó, Tần Tiểu Tiểu bình tĩnh bước lên trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Ngọc Mộng, rồi nhẹ nhàng nói với Vương Duy Thiên:
“Thiên ca, không có bằng chứng thì không thể tùy tiện sa thải người khác. Chúng ta cứ điều video giám sát ra xem là rõ.”
Vừa nghe đến video giám sát… Hà Ngọc Mộng thoáng giật mình, trong mắt lóe lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.
Hà Ngọc Mộng mỉm cười đầy giả tạo, trong lòng chế giễu.
Tần Tiểu Tiểu này là đồ ngu à? Chẳng phải vừa nãy chính Tần Tiểu Tiểu là người ra tay trước sao. Nếu video được phát ra, chắc chắn sẽ thấy cảnh Tần Tiểu Tiểu túm tóc cô ta.
Đến lúc đó… ai mới là người sai?
Vương Duy Thiên cũng suy nghĩ trong giây lát, sau đó quay sang Hà Ngọc Mộng, lạnh nhạt hỏi:
“Có cần xem video không?”
Hà Ngọc Mộng bĩu môi, giả vờ tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng nói cố tình ngọt ngào:
“Thế thì cứ xem đi vậy, em cũng không muốn vu oan người tốt.”