Kiều Nhuỵ Kỳ khó đoán được liệu Tiêu Đạc có phải đang cố tình hỏi vậy không.
Theo cô, hành động thân mật này chẳng khác gì thì thầm bên tai nhau.
Rõ ràng không phải với ai Tiêu Đạc cũng có thể thân mật không khoảng cách như vậy và đó mới chính là điều chết người nhất.
Nơi môi bị anh chạm vào như bỏng rát, cô vô thức lùi lại, muốn tránh khỏi cảm giác nóng bỏng đó.
"Tôi tự lau được mà." Cô nuốt miếng trái cây trong miệng xuống, đưa tay lau qua môi một cách vội vàng. Tiêu Đạc từ từ thu tay về, ngồi bên cạnh nhìn cô.
"Sạch chưa?" Kiều Nhuỵ Kỳ giả vờ hỏi một câu, trời biết cô nào còn tâm trí đâu để ý đến kem ở khóe miệng nữa.
Ánh mắt Tiêu Đạc vẫn dừng lại ở môi cô, dù không có sự tiếp xúc trực tiếp nhưng chỉ riêng ánh nhìn đó thôi cũng đủ khiến Kiều Nhuỵ Kỳ có chút khó khăn.
Trước đây cô từng nghe người ta nói, có những người ngay cả ánh mắt cũng có thể hôn nhau.
Giờ thì cô tin rồi.
Không chỉ môi cô đang bỏng rát, mà trong lòng dường như cũng có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy. Kiều Nhuỵ Kỳ không đợi Tiêu Đạc trả lời, lại gắp một miếng trái cây bỏ vào miệng, hy vọng có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng.
"Mặt đã sạch rồi." Lúc này Tiêu Đạc mới trả lời cô, cuối cùng anh cũng rời mắt khỏi gương mặt cô, tự cầm ly nước đá trên bàn uống một ngụm.
Kiều Nhuỵ Kỳ thấy ly nước đá của anh, im lặng một lúc rồi lên tiếng hỏi: "Anh có thể rót cho tôi một ly được không?"
Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng qua một cảm xúc khó tả, Kiều Nhuỵ Kỳ càng thêm ngượng ngùng, chỉ có thể ho khan một tiếng, cố tỏ ra bình thường: "Tôi hơi khát."
Tiêu Đạc khẽ cười, đứng dậy lấy một cái ly sạch, cho vào hai viên đá: "Em muốn uống nước lọc hay nước chanh?"
"Nước chanh, cảm ơn."
Tiêu Đạc cầm bình nước chanh, rót một ít vào ly, đặt trước mặt Kiều Nhuỵ Kỳ.
"Cảm ơn." Kiều Nhuỵ Kỳ lại nói, cầm ly lên uống liền mấy ngụm.
Quả nhiên dễ chịu hơn nhiều.
Cảm thấy nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống, Kiều Nhuỵ Kỳ trông có vẻ ung dung tự nhiên hơn lúc nãy nhiều.
Cô nghĩ hôm nay có lẽ nên dừng ở đây thôi, tránh để lát nữa trời tối, cô càng không kiềm chế được.
Đang định đứng dậy tạm biệt thì điện thoại có màn hình ở phòng khách bỗng đổ chuông.
"Để tôi xem." Tiêu Đạc đứng dậy trước cô, đi về phía cửa.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhân cơ hội lại uống vội hai ngụm nước, ly nước chanh đá đã gần cạn.
"Chuyện gì vậy?" Bên kia, Tiêu Đạc đã nhận cuộc gọi, nhìn người quản lý tòa nhà trên màn hình với vẻ mặt không mấy biểu cảm.
"Là thế này, anh Tiêu." Vẻ mặt người quản lý tòa nhà trông có vẻ rất khó xử, khóe miệng dù cứng đờ vẫn cố cười: "Ông Hứa lần trước ấy, ông ta lại đến rồi."
Đôi mày Tiêu Đạc nhíu lại, giọng nói cũng lạnh hơn lúc trước rất nhiều: "Không phải tôi đã nói với các anh là tôi không quen biết người đó rồi sao?"
"Chúng tôi cũng đã nói giống như anh dặn rồi, nhưng mà..." Người quản lý rõ ràng nhận ra Tiêu Đạc đã nổi giận, trong số các chủ nhà sống ở đây, họ không thể đắc tội với bất kỳ ai, đặc biệt là anh Tiêu này, nhìn là biết không phải người dễ đối phó, nhưng anh ta vẫn phải cắn răng nói tiếp: "Nhưng ông ta nói ông ta là ba anh."
Âm thanh từ màn hình không to không nhỏ, vì phòng rất yên tĩnh nên Kiều Nhuỵ Kỳ ngồi trên sofa nghe rõ mồn một câu nói đó.
May mắn là cô đã nuốt ngụm nước chanh cuối cùng xuống rồi, không thì giờ đã phun ra mất.
Tay cô vẫn còn cầm cốc, người đã xoay về phía cửa.
Sau khi người quản lý nói xong câu đó, sắc mặt Tiêu Đạc càng thêm khó coi, đôi mắt lạnh như băng của anh khiến người quản lý cảm thấy lạnh tận tim.
Thậm chí anh ta đã nghĩ đến việc sẽ làm công việc gì tiếp theo rồi.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không quen biết ông ta, làm ơn bảo ông ta rời đi ngay."
Có lẽ vì thái độ dứt khoát của Tiêu Đạc đã kích động Hứa Thế Hành đang đứng bên cạnh, ông ta cũng quên mất phong thái điềm đạm của một người đứng đầu Hứa thị, trực tiếp đẩy bảo vệ ra và đứng trước ống kính: "Tiêu Đạc, đừng có quá đáng! Anh tưởng cứ trốn tránh không gặp tôi như vậy là có thể giải quyết vấn đề sao?"
Đôi mày vẫn nhíu chặt của Tiêu Đạc ngược lại lúc này giãn ra đôi chút, anh nhìn khuôn mặt vừa quen vừa lạ trong màn hình, từ tốn lên tiếng: "Nhưng người cần giải quyết vấn đề bây giờ là ông, không phải tôi."
Hứa Thế Hành bị chặn họng không nói được gì, đúng vậy, công ty đang gặp khó khăn là công ty của ông ta, không phải công ty nhà họ Tiêu.
Game engine là dự án trọng điểm mà nhà họ Hứa luôn đầu tư, họ cũng đạt được một số thành tựu, những năm gần đây nhà họ Tiêu cũng đang đào sâu vào lĩnh vực này. Nhìn bề ngoài, hai nhà dường như ngang tài ngang sức, nhưng bản thân Hứa Thế Hành biết rõ, thị phần của họ đang dần dần bị tập đoàn Tiêu thị nuốt chửng.
Đặc biệt là hợp đồng hợp tác với hãng hàng không thành phố A lần này, còn là do chính tay Tiêu Đạc cướp đi.
"Tiêu Đạc, dù anh có thừa nhận hay không, chúng ta đều là người một nhà có chung huyết thống, anh thật sự muốn đuổi cùng gϊếŧ tận người thân của mình sao?"
"Chủ tịch Hứa." Dường như Tiêu Đạc đã mất kiên nhẫn, một tiếng gọi lạnh lùng trực tiếp vạch rõ quan hệ giữa hai người "Chuyện làm ăn thì nói chuyện làm ăn, ông không cần phải đến đây lôi kéo quan hệ với tôi. Hơn nữa đây là nhà tôi, không phải công ty, ông đã làm phiền nghiêm trọng đến giờ nghỉ ngơi của tôi rồi, nếu ông không rời đi, tôi buộc phải gọi cảnh sát."
Nói xong anh cúp điện thoại không chút do dự.
Trước mặt Kiều Nhuỵ Kỳ, dù là nói chuyện hay cử chỉ, anh luôn dịu dàng lịch thiệp, khi ở cùng cô, càng tỏ ra chu đáo ân cần.
Đến nỗi khi thỉnh thoảng anh để lộ bản tính thường ngày khiến Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên so với mặt khác của Tiêu Đạc, hiện giờ Kiều Nhuỵ Kỳ quan tâm hơn đến vị chủ tịch Hứa kia.
Người bình thường dù có muốn lôi kéo quan hệ cũng không thể nói mình là ba đối phương... Vậy nên, theo suy đoán của cô, người này thật sự là ba của Tiêu Đạc?
Cô nhìn Tiêu Đạc đi về, do dự không biết nên mở lời hỏi anh, hay là giả vờ như không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.
"Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi." Tiêu Đạc đi về ngồi xuống sofa, lại rót cho mình một ly nước đá, ngửa đầu uống một ngụm.
Kiều Nhuỵ Kỳ cảm thấy hơi ngượng vì không giấu được tâm sự, nhưng cô thật sự rất để tâm, vẫn lên tiếng hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy?"
"Hứa Thế Hành, Chủ tịch tập đoàn Hứa thị." Tiêu Đạc nói đến đây, dừng lại một chút "Cũng là cha về mặt sinh học của tôi."
"Ồ..." Kiều Nhuỵ Kỳ chậm rãi gật đầu, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
Tiêu Đạc họ Tiêu là theo họ mẹ và vẫn luôn sống ở thành phố S, rất có thể ba mẹ anh đã ly hôn từ lâu rồi.
Hơn nữa người có lỗi chắc chắn là nhà trai.
Kiều Nhuỵ Kỳ chỉ nghĩ sơ qua đã có thể đoán ra được nhiều lỗi lầm mà chủ tịch Hứa có thể đã phạm phải, cô không hỏi thêm nữa, nhưng cũng không biết nên nói gì tiếp theo.
Những lời an ủi thì có vẻ Tiêu Đạc không cần, nếu lúc này bên cạnh là Diêu Tinh Dư, cô còn có thể cùng cô ấy chửi vài câu, đổi lại là Tiêu Đạc... có vẻ cũng không thích hợp lắm.
"Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi 8 tuổi." Mặc dù Kiều Nhuỵ Kỳ không hỏi, nhưng Tiêu Đạc tự kể cho cô nghe "Vì Hứa Thế Hành nɠɵạı ŧìиɧ, đứa con bên ngoài đã hơn 3 tuổi rồi."
"..." Quả nhiên, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
"Lúc đó mẹ tôi rất suy sụp, đánh nhau một trận lớn với ba tôi, cuối cùng hai người chia tay trong không vui." Anh uống cạn ly nước đá, quay đầu nhìn Kiều Nhuỵ Kỳ bên cạnh "Xin lỗi, để em phải chứng kiến cảnh này."
"Không có gì đâu, đây cũng đâu phải lỗi của anh." Kiều Nhuỵ Kỳ không giỏi an ủi người khác, nhưng an ủi bản thân thì cô rất có kinh nghiệm "Khi tâm trạng tôi không tốt thường sẽ làm những việc mình thích như chơi game, xem phim, tốt nhất là vừa ăn đồ ngon vừa xem phim."
Cô cầm miếng bánh còn lại chưa động đến trên bàn trà lên, cười đưa cho Tiêu Đạc bên cạnh: "Khi không vui ăn chút đồ ngọt, sẽ cảm thấy cuộc sống cũng không đắng như vậy nữa."
Tiêu Đạc nhìn miếng bánh trong tay cô, đáy mắt lập tức dấy lên một làn sóng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình lặng.
"Cuộc sống của đại tiểu thư nhà họ Kiều cũng có đắng sao?" Anh nhận lấy miếng bánh từ tay Kiều Nhuỵ Kỳ, dùng thìa khẽ xúc một miếng.
Kiều Nhuỵ Kỳ nghe anh hỏi vậy, lập tức kể khổ với anh: "Cuộc đời ai mà toàn ngọt được? Không khổ chỗ này thì cũng khổ chỗ kia, tuy nhà tôi không thiếu tiền, nhưng tôi là người làm sáng tạo, anh có biết lúc không vẽ được rụng tóc đến mức nào không?"
Tiêu Đạc khẽ cong môi, nhìn mái tóc dài dày của cô: "Tôi thấy tóc em rất dày mà, không giống như đã từng khổ vì sáng tạo."
"Tôi thế này là do gen tốt, rụng nhiều, mọc cũng nhanh!" Kiều Nhuỵ Kỳ khịt mũi coi thường với lời nói của Tiêu Đạc "Lúc không vẽ được, không chỉ rụng tóc, còn lo lắng, mất ngủ, hoài nghi bản thân, kinh nguyệt không đều nữa!"
"..." Tiêu Đạc cầm miếng bánh trong tay, chậm rãi gật đầu "Vậy thì quả thật là khổ."
"Hơn nữa tôi còn không thể kể khổ với người khác, người ta chỉ nói, đại tiểu thư nhà họ Kiều không thiếu tiền, vẽ không được thì còn có thể kế thừa sự nghiệp gia đình mà!"
"..." Mặc dù Tiêu Đạc cảm thấy câu này có vẻ như đang nói bóng nói gió mình, nhưng anh vẫn không nhịn được bật cười khẽ "Lời này cũng không phải không có lý, ít nhất em còn có đường lui."
"Hừ, người khác nói thì thôi đi, Tiêu tổng nói câu này không thấy ngượng sao?" Kiều Nhuỵ Kỳ hơi ngẩng cằm, nhìn người trước mặt "Cơ nghiệp nhà anh còn lớn hơn, chẳng lẽ anh không có đường lui sao?"
Đáy mắt Tiêu Đạc trầm xuống, vô thức dùng thìa chọc vào miếng bánh trong đĩa: "Tôi thật sự không có đường lui."
"... Hả?" Kiều Nhuỵ Kỳ sửng sốt.
Tiêu Đạc không nói gì nữa, Kiều Nhuỵ Kỳ cứ thế nhìn anh một lúc, buột miệng nói: "Không sao, tôi có thể làm đường lui của anh."
Tay Tiêu Đạc đột nhiên khựng lại.
Lúc này Kiều Nhuỵ Kỳ mới nhận ra mình vừa nói gì, ngượng đến mức muốn tìm một lỗ chui xuống đất. Nhưng lời đã nói ra rồi không thể rút lại được, chỉ đành vội vàng nghĩ cách để cứu vãn: "Ý tôi là, studio của tôi hiện giờ phát triển cũng không tệ, sau này nếu Tiêu tổng không làm nổi nữa, có thể đến chỗ tôi làm việc mà."
Lời này nghe thật vô lý, nhưng chính sự vô lý đó mới có thể hóa giải sự ngượng ngùng lúc này của cô như một câu đùa.
Tiêu Đạc chăm chú nhìn cô, ánh mắt còn nóng bỏng hơn lúc nãy vài phần. Dưới cái nhìn của anh, ngọn lửa vừa bị nước đá dập tắt của Kiều Nhuỵ Kỳ lại dễ dàng bùng lên.
Cô đưa tay ra, định cầm ly trên bàn, rót cho mình thêm một ly nước đá. Nhưng tay Tiêu Đạc đã nhanh hơn một bước phủ lên, lòng bàn tay xoay một cái, nắm trọn bàn tay cô vào lòng.
Anh không dùng nhiều sức, nhưng mang theo một hơi thở muốn hòa cô vào trong từng tế bào máu thịt của mình.
Kiều Nhuỵ Kỳ không còn kiểm soát được nhịp tim nữa, cô thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn Tiêu Đạc.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, cô suýt bị ánh mắt của Tiêu Đạc thiêu đốt.
Tiêu Đạc khóa chặt ánh mắt vào cô, trầm giọng nói: "Em nói như vậy, tôi sẽ nghiêm túc đấy."