Kiều Nhuỵ Kỳ đang ngồi ăn tại phòng ăn buffet của khách sạn.
Khách sạn Định Âu là một khách sạn 5 sao lâu đời ở thành phố A, không chỉ môi trường phòng ở mà các nhà hàng của khách sạn cũng luôn được đánh giá cao về chất lượng.
Tuy nhiên, Kiều Nhuỵ Kỳ lại không mấy hứng thú. Vốn cô có thể đang thưởng thức một bữa tiệc, nhưng không hiểu sao Tiêu Đạc lại có chuyện gì vào buổi tối.
Cô dùng nĩa gắp một miếng bít tết bỏ vào miệng, trong đầu lại nảy ra một ý nghĩ mới.
Liệu Tiêu Đạc có đang cố tình trêu chọc cô không?
Ý nghĩ này khiến chính Kiều Nhuỵ Kỳ cũng thấy buồn cười, Tiêu Đạc là bạn thân của Lương Khâm Việt, vì sao anh lại muốn trêu chọc người sắp kết hôn với bạn mình?
Hơn nữa, trông anh cũng không giống kiểu người hay trêu chọc, giống như kiểu daddy mà các cô gái nhỏ trên mạng rất thích.
... Khoan đã, cô đang nghĩ những gì vậy?
Kiều Nhuỵ Kỳ lắc đầu, muốn xua Tiêu Đạc ra khỏi đầu mình.
Sau khi ăn xong, cô trở về phòng, giống như hôm qua, cô vẫn tắm trước, rồi nhận được cuộc gọi của Diêu Tinh Dư: "Tớ đã xem bài đăng trên mạng của cậu rồi! Hôm nay cậu đi dạo ở Công viên Tinh Quang với Lương Khâm Việt à?"
"... Không phải, tớ đi cùng Tiêu Đạc."
Cái tên vừa thốt ra từ miệng Kiều Nhuỵ Kỳ lập tức khiến Diêu Tinh Dư cảnh giác: "Tiêu Đạc là ai? Cậu chơi rất vui ở thành phố A đấy nhỉ."
"..." Kiều Nhuỵ Kỳ thầm tự trách, tại sao cô lại vô tình nói tên Tiêu Đạc ra "Anh Tiêu là bạn của Lương Khâm Việt, do Lương Khâm Việt nhờ anh ấy đi cùng tớ."
Diêu Tinh Dư không bị lừa: "Ồ, vừa rồi còn gọi là Tiêu Đạc, giờ đã thành anh Tiêu rồi?"
Kiều Nhuỵ Kỳ chưa kịp nói gì, Diêu Tinh Dư lại hỏi tiếp: "Còn Lương Khâm Việt, tại sao anh ta không đi cùng cậu?"
"Anh ta nói phải họp."
"Hừ, anh ta có thể họp gì chứ? Họp ở câu lạc bộ đêm à?"
"..."
Sau khi chơi bời ở ngoài Lương Khâm Việt mới về nhà. Ông Lương đang ngồi ở phòng khách đợi anh ta, nếu như bình thường thấy anh ta chơi đến giờ này mới về, chắc chắn sẽ phải quở trách.
Nhưng hôm nay Lương Khâm Việt đi cùng Kiều Nhuỵ Kỳ, ít nhất ông Lương nghĩ vậy, nên khi mở miệng, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: "Hôm nay anh đã đi đâu với Kiều Nhuỵ Kỳ?"
Lương Khâm Việt vô thức liếʍ môi, may mà anh ta thông minh, trước khi về đã hỏi anh Tiêu về chương trình hôm nay của họ : "Ồ, cùng cô ấy đi dạo ở Công viên Tinh Quang, cô ấy sắp tổ chức triển lãm ở thành phố A, nên đi xem việc bố trí gian hàng như thế nào."
Tất nhiên Ông Lương biết Kiều Nhuỵ Kỳ là một họa sĩ, gần đây tác phẩm của cô đã được bán với giá 20 triệu, gây nên nhiều sự chú ý.
Trong mắt ông Lương, Kiều Nhuỵ Kỳ là một cô gái trẻ xinh đẹp, tài năng, làm con dâu tương lai của Lương gia bọn họ quá phù hợp.
May mà những năm trước hai gia đình từng có mối quan hệ tốt đẹp, bằng không thì ông ấy khó mà có cơ hội nói như vậy.
"Ừm, thế thì anh hãy trò chuyện thân mật với cô ấy, nhân lúc cô ấy còn ở thành phố A, anh hãy chủ động một chút, đừng cứ để tôi sắp xếp."
"Vâng, con biết rồi." Lương Khâm Việt trả lời qua loa rồi chạy nhanh lên lầu.
Hôm sau, Kiều Nhuỵ Kỳ không có hẹn nên ngồi vẽ tranh trong phòng.
Một nửa không gian va li của cô được dùng để chứa đồ vẽ, tuy không thể sánh với phòng vẽ của cô, nhưng vẫn đủ để ghi lại cảm hứng từ hôm qua.
Khi đang vẽ, thời gian trôi nhanh. Điện thoại để trên bàn đổ chuông làm cô mới nhận ra ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
Kiều Nhuỵ Kỳ đặt cọ xuống, đi tới bàn.
Cuộc gọi là từ Tiêu Đạc, cô nhìn chằm chằm hai chữ này trong vòng hai giây rồi nhấc máy: "Xin chào, anh Tiêu."
"Xin chào." Tiêu Đạc không nói nhiều lời qua loa, ngay lập tức nói rõ mục đích: "Trưa ngày mai có thời gian cùng ăn cơm không?"
Trước đó Kiều Nhuỵ Kỳ nghĩ rằng anh nói "để dành bữa sau" là một cách từ chối nhẹ nhàng, không ngờ bữa sau lại đến nhanh như vậy: "Vâng, anh muốn ăn gì?"
"Tôi đều được, cô quyết định."
Kiều Nhuỵ Kỳ suy nghĩ một lát, hỏi: "Được ăn lẩu chứ?"
"Được."
"Anh có ăn được đồ cay không?" Kiều Nhuỵ Kỳ hỏi thêm "Kiểu cay cực mạnh ấy."
"..." Tiêu Đạc không ăn nhiều đồ cay, thỉnh thoảng ăn lẩu vẫn còn được, nhưng loại cay cực mạnh thì chắc chỉ ăn được vài miếng: "Nếu cô muốn ăn loại cay cực mạnh, chúng ta có thể đi ăn lẩu một người một nồi."
Kiều Nhuỵ Kỳ biết có loại lẩu này, nhưng vẫn thiên về kiểu truyền thống: "Kiểu này có ngon không?"
Tiêu Đạc nói: "Tôi biết ở thành phố A có một chỗ, vị rất tốt."
"Vậy được." Nghĩ rằng mình sẽ mời Tiêu Đạc ăn, Kiều Nhuỵ Kỳ nhượng bộ "Anh để định vị cho tôi sau."
"Được."
Sau khi nói chuyện điện thoại, Tiêu Đạc gửi địa điểm cho Kiều Nhuỵ Kỳ: "Sáng mai mười giờ rưỡi, tôi sẽ đón cô ở khách sạn."
Kiều Nhuỵ Kỳ gửi lại một biểu tượng mèo gật đầu, nhìn vị trí nhà hàng.
Vị trí nằm trên một ngọn núi, hơi xa, nhưng quanh đó có nhiều nhà hàng, đều là những nhà hàng cao cấp.
Kiều Nhuỵ Kỳ chưa từng đến đây, tra cứu trên mạng, nhà hàng lẩu do Tiêu Đạc giới thiệu được đánh giá rất tốt, qua ảnh do người dùng đăng, môi trường xung quanh cũng rất đẹp.
Ừm, quả không hổ là nơi được Tiêu Đạc để ý.
Để phòng ngủ quên vào sáng mai, Kiều Nhuỵ Kỳ đặc biệt đặt một chiếc báo thức cho mình, chuẩn bị sẵn quần áo sẽ mặc.
Đúng mười giờ mười lăm hôm sau, cô bước xuống sảnh khách sạn, thấy xe của Tiêu Đạc đã đậu ở ngoài.
Kiều Nhuỵ Kỳ nhanh chân đi tới, Tiêu Đạc thấy cô đến liền hạ cửa sổ ghế lái xuống: "Chào buổi sáng."
"Chào, anh đợi lâu chưa?"
"Tôi mới tới, lên xe đi."
"Vâng." Kiều Nhuỵ Kỳ đi vòng qua phía bên kia, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Hôm nay Tiêu Đạc lại mặc một bộ vest khác, tuy anh luôn mặc quần áo chính thức, nhưng Kiều Nhuỵ Kỳ nhận thấy mỗi bộ vest đều có thiết kế khác nhau, phụ kiện đi kèm cũng luôn được thay đổi.
Chỉ có điều hôm nay anh chọn màu đen trắng, vừa khớp với chiếc áo sơ mi trắng thêu và chân váy đen của cô.
Mặc dù cô vẫn đang mặc áo khoác ngoài, nhưng cũng là màu đen, hai người ngồi cạnh nhau trông như đang mặc đồ đôi.
Kiều Nhuỵ Kỳ không biết Tiêu Đạc có nhận ra hay không, dù sao anh trông vẫn không hề thay đổi. Cô cũng chẳng nói gì, kéo dây an toàn phía sau để thắt vào người.
"Ăn sáng chưa?" Tiêu Đạc vừa khởi động xe vừa hỏi người bên cạnh.
Về chuyện ăn sáng, Kiều Nhuỵ Kỳ quả thực hơi bất cẩn, hôm qua khi đặt báo thức, cô đã không tính đến kế hoạch ăn sáng.
"Ăn một chút đồ ăn vặt, tôi đã tra cứu nhà hàng lẩu mà anh nói, trông có vẻ rất ngon, nên tôi đang muốn giữ sức."
Tiêu Đạc như hơi mỉm cười, anh không nói gì nhưng lấy một chai sữa từ trong xe đưa cho Kiều Nhuỵ Kỳ.
Trên đường đến nhà hàng, Kiều Nhuỵ Kỳ uống hết một nửa chai sữa, nhìn thấy chữ "Lộc Đảo" ở chân núi, ánh mắt cô sáng lên.
Lộc Đảo là tên của một trang viên ở vùng núi, trong trang viên có nhiều nhà hàng cao cấp, phong cảnh thiên nhiên cũng được chăm chút kỹ lưỡng. Bây giờ mùa xuân đang đậm sắc, đây là thời điểm lý tưởng nhất để đến trang viên ăn uống và ngắm cảnh.
Xe chạy dọc theo đường núi một đoạn, mới đến được lối vào bãi đậu xe của Lộc Đảo.
Bãi đậu xe không lớn, Tiêu Đạc thấy một chỗ trống liền lái xe vào, một chiếc xe khác từ phía đối diện cũng muốn đỗ vào chỗ trống này, nhưng đã chậm hơn Tiêu Đạc một bước.
Xe dừng hẳn trước mặt xe của Tiêu Đạc, một người đàn ông mở cửa sau xe bước ra: "Anh có ý gì? Chỗ đỗ xe này chúng tôi nhìn thấy trước."
Tiêu Đạc nhìn người đàn ông đang ồn ào bên ngoài, nói với Kiều Nhuỵ Kỳ: "Cô cứ ngồi yên trong xe."
Anh mở dây an toàn và bước xuống, người đối diện thấy anh ra, lập tức càng hung hăng hơn: "Này anh bạn, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, người ngồi trong xe tôi là bạn của Ngụy tổng, nếu anh biết điều, hãy mau đỗ xe chỗ khác."
Tiêu Đạc đứng bên cạnh xe, không biểu lộ cảm xúc, mở lời: "Ngụy tổng nào?"
"Ngụy tổng đang nổi danh ở thành phố A gần đây, anh chưa nghe à? Nhà hàng Lâm Giang Tiên thì chắc anh từng nghe? Ngụy tổng của chúng tôi là khách quý ở đó."
Anh ta vẫn còn đang khoe khoang về Ngụy tổng, người trong xe đã nhận ra Tiêu Đạc, sợ hãi vội vàng bước xuống: "Hiểu lầm hiểu lầm, anh dừng chỗ này, chúng tôi sẽ đi tìm chỗ đỗ khác, xin lỗi đã làm phiền."
Anh ta nói xong kéo người ban nãy lên xe, bảo tài xế lái đi. Người bên cạnh vẫn còn chưa kịp định thần: "Vương tổng, sao ông lại sợ anh ta chứ? Ông là bạn của Ngụy tổng, hiện tại ở thành phố A, những người muốn kết bạn với Ngụy tổng còn đếm không xuể."
"..." Vương tổng chỉ gượng cười, ngay cả Ngụy tổng gặp người vừa rồi cũng phải cẩn thận.
Sau khi xe họ đi, Kiều Nhuỵ Kỳ mới mở cửa xe bước xuống. Lúc nãy thấy người kia xuống với thái độ hung hăng, cô còn lo sẽ xảy ra chuyện, không ngờ họ lại đột nhiên thay đổi thái độ và tự lái xe đi.
"Cô không bị dọa chứ?" Tiêu Đạc thấy Kiều Nhuỵ Kỳ ra, nghiêng đầu hỏi.
"Không." Kiều Nhuỵ Kỳ lắc đầu, không khỏi thốt lên "Mấy người bây giờ thật sự nóng nảy, chỉ vì một chỗ đỗ xe mà nổi giận, may mà còn có người trong đó biết chuyện."
Tiêu Đạc không bình luận, anh khóa xe cùng Kiều Nhuỵ Kỳ đi về phía nhà hàng: "Ăn nhiều một chút để trấn an."
Nghe nói ăn, quả nhiên Kiều Nhuỵ Kỳ vui lên: "Anh cũng phải ăn nhiều, đừng tiết kiệm tiền vì tôi."
Hôm nay tuy do cô mời Tiêu Đạc ăn, nhưng nhà hàng là do Tiêu Đạc đặt trước, tài xế cũng do anh đảm nhiệm nên phải thật sự chiêu đãi anh.
Có lẽ vì cảnh đẹp hiện tại, mỗi nhà hàng ở Lộc Đảo đều khá đông khách, Kiều Nhuỵ Kỳ ngồi xuống phòng riêng theo Tiêu Đạc, xem qua thực đơn do nhân viên mang tới.
Mặc dù cách ăn hơi khác, nhưng vẫn là lẩu, các món ăn vẫn tương đối giống nhau, Kiều Nhuỵ Kỳ và Tiêu Đạc gọi xong thực đơn, không lâu sau nhân viên đã bắt đầu mang đồ ăn tới.
Nồi nhỏ trước mặt hai người đã sôi, Kiều Nhuỵ Kỳ gọi loại cay cực mạnh, Tiêu Đạc chỉ gọi loại hơi cay. Sau khi đồ ăn được mang tới, Kiều Nhuỵ Kỳ không kìm được nhúng thức ăn: "Anh Tiêu, anh cũng ăn đi, đừng ngại."
"Được." Tiêu Đạc cầm đũa, cũng nhúng thức ăn vào nồi của mình, vừa nhúng xong một lát thịt bò, đã nhận được điện thoại của Lương Khâm Việt.
"Chuyện gì?" Anh gắp miếng thịt bò, nhúng vòng quanh chén chấm.
"Vẫn là chuyện của Kiều Nhuỵ Kỳ." Lương Khâm Việt bên kia điện thoại khá khó chịu "Bố tôi muốn tôi mời cô ấy về nhà ăn cơm, để bàn chuyện kết hôn của chúng tôi."
"Thế à?" Tiêu Đạc thấy Kiều Nhuỵ Kỳ vẫn đang nhúng thịt bò, liền đưa đĩa thịt bò trước mặt mình sang trước mặt cô.
"Anh Tiêu, anh bảo tôi nên làm sao đây?" Lương Khâm Việt vẫn đang than thở với Tiêu Đạc "Thực ra tôi cũng không ghét Kiều Nhuỵ Kỳ, cô ấy khá xinh đẹp, nhưng tôi thực sự không muốn kết hôn quá sớm."
Kiều Nhuỵ Kỳ gõ một dòng trên điện thoại, đưa cho Tiêu Đạc.
【Anh không ăn nữa, tôi sẽ ăn hết mất.】
Tiêu Đạc khẽ nhếch môi, vừa gõ trên điện thoại của cô, vừa trả lời Lương Khâm Việt: "Tôi đang ăn cơm, để sau này nói tiếp."