Tui Làm A Đỡ Đạn Trong Truyện Tinh Tế

Chương 1: Tôi sẽ chịu trách nhiệm

Trong cơn hỗn loạn, Lăng Phong chỉ cảm thấy cơ thể bị thiêu đốt, nóng bỏng cứ như mình đang bị một ngọn lửa vây quanh. Mỗi khi hắn muốn thoát khỏi cảm giác này, thì hắn nhận lại được sự trói buộc kịch liệt hơn.

Khó khăn lắm mới có thể khiến mình tỉnh táo hơn một chút, khi mở to mắt hắn lại đối diện với một gương mặt mơ hồ, còn chưa kịp thấy rõ đối phương là ai,

một luồng hương nồng đậm lan ra khắp người, ngay lập tức, hắn lại bị kéo vào vào cảm giác giống như biển lửa của lúc trước.

Phải đến một lúc lâu sau, thân thể hắn mới lấy lại được bình tĩnh, cảm giác nóng rát cũng dần dịu xuống, cuối cùng Lăng Phong không thể mở mắt nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Đáng tiếc trong mơ cũng không được yên ổn, từng cảnh tượng xa lạ mà lại như quen thuộc, chậm rãi lướt qua trong đầu hắn, nhưng dù cho cảnh tượng có biến hóa thế nào, cũng chỉ xoay quanh một người, từ một bé con trở thành cậu nhóc hoạt bát, từ một thiếu niên nổi loạn trở thành một thanh niên kiêu ngạo, cứng đầu khó bảo.

Sau khi xem xong hết bộ phim dài tập này, cuối cùng Lăng Phong cũng tỉnh lại. Sau khi chớp mắt vài lần, mí mắt nặng nề của anh mới có thể mở hoàn toàn, khoang mũi hắn tràn ngập một mùi thơm mê người trộn lẫn với chút hương rượu, nhưng không làm hắn mất khống chế như tối hôm qua, cảm giác khó chịu sau cơn say rượu đổ ập đến khiến hắn hoa mắt, hắn ôm trán cố gắng ngồi dậy.

Ánh nắng mặt trời lóa mắt và một căn phòng hoàn toàn xa lạ đập vào mắt hắn, căn phòng này giống như phòng khách sạn, nhưng cách trang trí lại hoàn toàn khác so với những khách sạn hắn từng ở, khiến lòng Lăng Phong sinh ra một chút cảm giác bất ổn.

Đôi mắt hắn đánh giá bốn phía xung quanh một vòng rồi dừng lại ở vị trí bên cạnh mình, chỉ mới liếc mắt một đã khiến cho hắn xém chút nữa ngã từ trên giường xuống.

Hình như bị động tác lộn xộn của hắn quấy rầy, người ngủ bên cạnh hắn nhăn mày lại, chậm rãi mở mắt, nhưng đôi đồng tử mà Lăng Phong đυ.ng phải lại có màu vàng kim, khiến người vốn chưa thoát khỏi sự sợ hãi như hắn không khỏi hít mạnh một hơi.

Người trên giường ngoảnh mặt làm ngơ, cứ như anh chẳng hề phát hiện tình huống kỳ dị của bọn họ lúc này, thản nhiên xốc chăn lên, nhặt quần áo trên mặt đất mặc lại từng món một cách chỉnh tề.

Thấy người muốn rời đi thật, Lăng Phong mở miệng như bị ma quỷ xui khiến: “Cái đó… Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Động tác mở cửa ra của người đàn ông nọ khựng lại, quay đầu đánh giá người trên giường một lúc, cuối cùng, anh rời đi mà chẳng mở miệng nói câu gì, Lăng Phong tự diễn kịch một vai, cảm thấy hơi xấu hổ xoa xoa mũi, ánh mắt anh khi nãy không phải là muốn đánh hắn một trận đấy chứ.

Thấy căn phòng chỉ còn lại một mình mình, Lăng Phong mới quấn khăn tắm đi vào toilet, khi đi ngang qua bồn rửa mặt, hắn vô tình liếc qua mặt gương trên tường, kinh hãi dừng lại, ngây ngốc nhìn người trong gương.

Người này tuy rất giống hắn, nhưng giữa mày lại lộ ra nét trẻ con của một thiếu niên, rất giống hắn mười năm trước.

Anh ta vươn tay vuốt chiếc khuyên tai màu đen trên tai phải, phát hiện chiếc khuyên tai này xuyên qua dái tai thật, hô hấp của Lăng Phong có hơi dồn dập, cảnh trong mơ lại hiện lên trong đầu hắn, khiến đầu hắn đau đớn như muốn nứt ra, chân hắn suýt nữa không đứng vững được, chỉ đành bám chặt lấy bồn rửa mặt, chờ đến khi những ký ức tựa như thủy triều trong đầu hắn dần lắng xuống, Lăng Phong ngồi xổm xuống thở dốc, mồ hôi đầm đìa.

Không thể nào, chuyện này thật sự điên rồ. Nơi này vốn không phải thế giới ban đầu của hắn, tuy rằng chủ nhân cơ thể này cũng tên là Lăng Phong, nhưng lại không hề giống hắn, mà anh ta là một nhân vật trong quyển tiểu thuyết ABO tinh tế mà hắn đang đọc, còn là một nhân vật tốt thí không thể sống quá hai mươi chương. Lăng Phong không nhớ rõ tối qua mình đã uống bao nhiêu rượu, sao tự nhiên lại biến thành một người khác.

Thậm chí, hắn còn không thể xác định được, liệu mình có còn là con người không, Alpha, trong sách chỉ giới thiệu vài câu sơ sài ngắn ngủi, những gì anh hiểu về từ này hoàn toàn đến từ ký ức của nguyên chủ.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, sau khi mặc lại bộ quần áo bị vứt vương vãi trên sàn, Lăng Phong mở cửa phòng đi ra khỏi khách sạn trang trí kỳ lạ này, ngay giây phút hắn ra ngoài cửa lớn của khách sạn, thấy những tòa nhà kim loại kỳ lạ hai bên đường, những chiếc xe bay ngầu lòi như chỉ có trong những bộ phim viễn tưởng đi ngang qua hắn, nơi chân trời có những thiết bị phi hành có hình thù kỳ lạ xoẹt qua trong chớp mắt rồi biến mất, Lăng Phong lại tiếp tục đứng như trời trồng ngay tại chỗ.

“Thiếu tướng Mạch của quân đoàn Đệ Nhị nhà chúng ta, cuối cùng cũng xuất hiện!”

Khi Mạch Ngôn trở về căn cứ của quân đoàn Đệ Nhị, vừa mới tiến vào gian nghỉ ngơi của mình, thì hắn nghe thấy một giọng nói đâm chọt móc mỉa truyền ra từ bên trong, hai tay buông thõng bên người không khỏi siết chặt lại, giọng điệu cũng cứng rắn lạnh lùng hơn trước kia vài phần: “Anh đến đây làm gì?”.

“Làm gì? A!” Âu Khắc cứ như vừa nghe được trò đùa nào buồn cười lắm vậy, cực kỳ vui vẻ đứng lên, đi về phía người đang đứng bất động ngoài cửa, hơi cúi người ngửi mùi hương trên người đối phương: “Chỉ sợ, chẳng ai trong cả cái Liên Bang này nghĩ đến việc, thiếu tướng Mạch có sức chiến đấu mạnh mẽ, vậy mà lại là một Omega, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Vốn hắn ta chỉ cảm thấy. diện mạo của Mạch Ngôn đúng gu hắn ta, dù có là Beta thì cũng có thể quen chơi cho bớt chán, nhưng không ngờ hắn ta lại vô tình phát hiện được một bí mật động trời, đáng tiếc chưa kịp đánh dấu thì anh đã trốn mất.

Đột nhiên có người đến gần mình như vậy, lại nghe được lời hắn ta nói, Mạch Ngôn nắm tay lại siết chặt thêm hai phần. cố gắng kiềm chế xúc động muốn động thủ của mình.

Âu Hách lại chẳng để tâm đến sự nhẫn nhịn của anh, khi ngửi được pheromone của Alpha khác trên cơ thể anh, khóe miệng anh ta nâng lên một độ cong trào phúng và ác liệt: “Tôi còn tưởng anh kiên cường lắm cơ, đã biến thành dáng vẻ đó rồi đó mà vẫn còn có thể thoát khỏi tay tôi, thành ra lại để người khác được lợi, đánh dấu tạm thời, sao? Người kia không nhận ra anh à?”

“Nếu không phải cậu hạ thuốc vào rượu…” Thì sao thuốc ức chế của tôi lại mất tác dụng.

Trong mắt Mạch Ngôn lóe lên ánh lửa, chỉ nói đến đây rồi không nói gì thêm nữa, anh dời tầm mắt rồi đi thẳng vào phòng, lại thấy một bàn tay nắm lấy bat vai mình, sự phẫn nộ dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ, anh trở tay bắt lấy cánh tay đang đặt trên vai mình, dùng chân phải đá thẳng vào người phía sau chẳng chút lưu tình.

Âu Hách không ngờ đối phương chẳng nói lời nào đã động thủ, trong lúc nhất thời, vì chưa kịp phản ứng lại nên bị người đạp ra khỏi phòng, còn chưa kịp đứng vững đã thấy mấy quả cầu lửa lao ra khỏi của, hai tay bắt chéo, tạo ra một lớp nguyên tố thổ dày nặng che lại trước người hắn ta, quả cầu lửa đập vào vách tường tóe ra vô số đốm lửa rơi xuống đất rồi biến mất, cảm thấy chỗ bị đá ở bụng còn hơi đau đớn, sắc mặt Âu Hách càng thêm u ám.

Nơi này là khu nghỉ ngơi của quân đoàn Đệ Nhị, tuy rằng bây giờ mọi người đều đang ở khu huấn luyện, động tĩnh mà hai dị năng giả cấp năm gây ra vẫn sẽ khiến người khác chú ý, thấy động tĩnh này là do hai thiếu tướng trong quân đoàn của bọn họ gây ra do xung đột, trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn nhau chẳng biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.

“Chuyện gì đây?” Đột nhiên, sau lưng mấy vị binh lính đang hóng hớt vang lên một giọng nói uy nghiêm, mọi người mới hoàn hồn lại, xoay người hành quân lễ trang nghiêm: “Thượng tướng.”

“Hai người các cậu, không biết đây là đâu à?” Âu Văn nhìn dị năng dao động vẫn còn chưa kịp tan đi trên mặt đất, thì biết ngay hai người này đã làm ra chuyện tốt gì, khu nghỉ ngơi của quân doanh cấm đánh nhau, thấy một người là con trai mình, một người là cấp dưới đắc lực của mình, càng thêm tức giận.

“Là anh ta động thủ trước.” Lúc này, Âu Hách cũng ôm một bụng lửa giận, chỉ tay thẳng vào Mạch Ngôn đang đứng trong phòng, kể tội.

“Muốn nói gì thì tí đến văn phòng tôi rồi nói.” Âu Văn liếc mắt nhìn hai người một cái rồi xoay người rời đi.