Nhưng từ khi cô gái loài người này nằm ngủ trên chiếc bàn thí nghiệm, anh lại phải nghe thấy loại âm thanh này không ngừng nghỉ, khiến anh nhớ đến những ký ức không mấy tốt đẹp.
Có lẽ là vì đã nghe một thời gian, Đoạn Uyên có thể dễ dàng phân biệt được tiếng đập trái tim của cô trong vô số tiếng đập khác nhau.
Điều này khiến nhịp tim của cô đặc biệt "ồn ào."
*
Giản Hiểu Chi thật sự cạn lời với Đoạn Uyên, anh trông giống người nhưng không thể dùng tư duy của con người để đánh giá.
Một mặt chê cô ồn, mặt khác lại muốn ngủ cùng cô mỗi đêm.
Cô đã hiểu ra rồi, Đoạn Uyên không gϊếŧ cô chỉ vì cảm thấy như vậy quá đơn giản và không thú vị, vẫn là bắt thóp để hành hạ người khác thú vị hơn.
Vì vậy, cô cũng không muốn duy trì mối quan hệ "bằng mặt không bằng lòng" đầy giả tạo này nữa.
Vào một đêm mát mẻ, Đoạn Uyên bất ngờ chỉnh nhiệt độ phòng lên 40 độ, khiến Giản Hiểu Chi đổ mồ hôi đầm đìa, còn anh thì mát mẻ khô ráo.
“.... Anh làm người đi!” Giản Hiểu Chi siết chặt nắm tay: “40 độ thì lát nữa tôi sẽ bị sốc nhiệt.”
Khi cô sắp nổi cơn thịnh nộ, anh mới miễn cưỡng hạ nhiệt độ xuống… 38 độ.
Giản Hiểu Chi hít một hơi thật sâu, leo lên giường, cố gắng với tay tới nút cảm ứng trên tường nhưng dù làm thế nào cũng không chạm tới được.
Đoạn Uyên dường như rất thích nhìn vẻ mặt tức giận của cô, lông mày hơi nhướng lên.
Không thể chịu đựng được nữa, ở cùng anh trong một không gian thực sự không cần phải suy nghĩ đến việc làm người, vì vậy cô trực tiếp nằm lên người anh, coi anh như tấm chiếu mát.
So với những con quái vật khác trong viện nghiên cứu, hay thậm chí so với con người, Đoạn Uyên trông giống người hơn nhiều, không chỉ về ngoại hình mà một số thói quen sinh hoạt của anh cũng có dấu vết của hành vi con người.
Nói thật, Giản Hiểu Chi vẫn luôn coi anh là một con người, chỉ là anh không bao giờ uống nước hay ăn uống, mỗi khi chạm vào nhiệt độ lạnh như băng giống với những dụng cụ kim loại bạc của anh, cô mới nhận ra rằng anh khác với con người.
Nhưng chiếu mát hình người thì nằm thế nào cũng không thoải mái.
Giản Hiểu Chi không ngừng điều chỉnh tư thế, đặt tay chân nóng hổi của mình lên bụng mát lạnh của anh, gối đầu lên ngực anh, bất ngờ là.... cô không nghe thấy bất kỳ nhịp tim nào.
Cô nằm yên, định bụng ngủ ngon lành, một lúc sau lại nóng đến mức muốn đặt nốt chân còn lại lên người anh, thì lại nghe anh kéo dài giọng nói: “Nhóc con.”
“...”
“Sao cứ thích cọ vào người tôi vậy?” Giọng anh nhẹ nhàng, ngữ điệu không nghiêm túc.
Giản Hiểu Chi: “...”
Cô lại nhớ đến câu nói đầy hàm ý của anh trước đó - Cô thích ngủ như vậy, nếu tôi là “ngủ” thì cô có muốn ngủ...
Nghĩ thật là bẩn thỉu!
Giản Hiểu Chi mệt mỏi thầm rủa trong lòng.