Nếu là ngày thường, người mắc chứng sợ xã hội như Kỷ Đường nhất định sẽ từ chối lời đề nghị đưa về của Lục Thanh Hòa, nhưng hôm nay tình huống thực sự kỳ lạ, Kỷ Đường không dám tưởng tượng nếu mình đi phương tiện công cộng, sẽ gây ra náo động lớn đến mức nào.
Cứ đúng lúc hệ thống vẫn không phản hồi.
Đạn mạc vẫn đang bảo Kỷ Đường diễn, bảo Kỷ Đường và Lục Thanh Hòa thân mật, nói Lục Thanh Hòa nhất định sẽ yêu đến mức không thể tự kiềm chế vân vân.
【Kỳ lạ, mọi người không thấy thái độ của bá tổng đối với streamer không thay đổi sao?】
【Đúng vậy, rõ ràng là giá trị người qua đường đã mất, ánh mắt của những người khác nhìn streamer đều khác, chỉ có bá tổng là hoàn toàn không có gì】
【Có lẽ là đã gặp quá nhiều mỹ nhân rồi?】
【Nhưng người có nhan sắc 9999 là cấp sử thi, khác biệt hoàn toàn với những người khác mà】
【Tôi cũng không hiểu...】
【Vợ ơi mau đến thân mật với tổng tài đi, nhìn tình hình này chỉ cần cô chủ động một chút, tổng tài sẽ không nhận ra bạch liên hoa đâu!】
【Đều là phục vụ đều là người làm công, streamer hoàn toàn có thể thay thế!】
【Haha mọi người quá đáng quá】
Kỷ Đường cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, những người khác khi giá trị người qua đường của cậu thay đổi đều có thái độ khác biệt rất lớn.
Ví dụ như tên đàn ông háo sắc đã quấy rối cậu trước đó, hay những người đi đường, nếu cậu không cộng giá trị người qua đường, những người khác sẽ liếc nhìn cậu nhiều hơn.
Nhưng sau khi cộng giá trị người qua đường rồi thì mọi người đều coi cậu như không khí.
Nhưng bây giờ giá trị người qua đường của cậu đã giảm, thái độ của Lục Thanh Hòa đối với cậu lại không có gì khác biệt, thậm chí khi nhìn mặt cậu cũng không có thêm dù chỉ một giây nào dừng lại.
Cứ như thể giá trị người qua đường của cậu căn bản không hề giảm.
Nếu phải nói Lục Thanh Hòa có chỗ nào đó không đúng...
Ngược lại, Kỷ Đường cảm thấy ánh mắt Lục Thanh Hòa nhìn mình có phần khó hiểu.
Như thể đang cố nhịn cười, nhưng lại không biết anh ta đang cười cái gì.
Có lẽ là đang cười cậu khóc trông rất ngốc, nhưng tuyệt đối không phải là biểu cảm bị mê hoặc hay là biểu cảm thưởng thức yêu thích gì đó.
Kỷ Đường cũng cảm thấy mình có chút ngốc, xấu hổ đến mức muốn bỏ đi trốn đến nơi không có ai nhưng lại không dám.
Hệ thống vẫn chưa trả lời, giá trị người qua đường cũng vẫn đang ở trạng thái vô dụng, nếu cậu hấp tấp đi ra ngoài, biết đâu lại kích hoạt cốt truyện nào khác.
Ở lại đây, lại có Lục Thanh Hòa trấn giữ, sẽ không có ai vào, là tốt nhất.
May mắn thay, Lục Thanh Hòa cũng không nói muốn ra ngoài, mà là nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, ra vẻ sẽ chịu trách nhiệm với Kỷ Đường đến cùng.
Còn Kỷ Đường thì bắt đầu nghịch điện thoại gϊếŧ thời gian.
Bầu không khí rất yên bình, rõ ràng là hai người xa lạ, nhưng lại rất quen với không gian tĩnh lặng chỉ có hai người.
Cứ như thể cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần.
Nhưng tiếng rung rất nhanh đã phá vỡ sự yên tĩnh hài hòa này, chiếc điện thoại trong bộ vest màu be đặt trên ghế sofa phát ra âm thanh rung, khiến Lục Thanh Hòa mở mắt ra.
Kỷ Đường đưa áo khoác cho Lục Thanh Hòa, Lục Thanh Hòa liền lấy điện thoại ra nghe: "Thời Yến?"
Văn Thời Yến ở đầu dây bên kia đã quên hết những phiền muộn của mình, hỏi dồn dập: "Anh đang ở đâu? Tôi không làm phiền hai người chứ?"