“Điện hạ!” A Thọ vội vã, mồ hôi vã như tắm, “Nô tài vừa nghe lệnh của Hoàng thượng, trước khi đi người có dặn phải khóa hết các điện bên cạnh, đây là ổ khóa mới được thay xong!”
Triệu Lăng Thừa lập tức ném đũa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phụ hoàng, thật là chơi khăm con quá!”
[Quả là không sai! Hoàng thượng làm việc tốt, nhưng mà hình như cũng gấp rút quá đà rồi, thái tử điện hạ mới tỉnh lại, thân thể còn yếu, có muốn động phòng cũng chỉ có tâm mà không có sức! Ôi trời!]
Triệu Lăng Thừa khịt mũi hai tiếng, trừng mắt nhìn A Thọ: “Ra ngoài hết!”
Trì Kính đang ngáp dở bị tiếng quát giật cả mình, mắt tròn xoe ngây thơ vô tội, nhìn hắn.
“Đủ rồi, Ta mệt rồi, không ăn nữa!”
[Đinh! Đã phát hiện điểm phản kích, nhiệm vụ phản công chính thức phát động!]
Ngay khi nghe thấy tiếng hệ thống vang lên bên tai, đầu óc Trì Kính bỗng xuất hiện một bảng trắng hiện ra vài dòng chữ đen, [Kính nhắc nhở người chơi, mau chóng nói ra câu thoại sau đây cho đối tượng!]
Ở phía Triệu Lăng Thừa, hắn nhìn thấy Trì Kính có vẻ như vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, bỗng dưng ngồi thẳng dậy.
Trì Kính bẻ khớp tay, hắng giọng một cách trịnh trọng: “Khụ khụ khụ…”
Chuẩn bị tinh thần! Kẻ phản công sắp ra tay rồi đây!
Trì Kính khẽ cúi người, tự tin pha lẫn chút hồi hộp nói: “Chẳng lẽ chỉ có mỗi ta cảm thấy…”
Ôi không, căng thẳng quá quên mất lời rồi!
Bảng hiện lên trong đầu cô, chứ không phải trước mắt, đâu có giống bảng nhắc bài để vừa đọc vừa xem! Cô đành ngừng lại một chút để nhìn lại từng câu chữ.
Phiền thật, sao lúc nãy không để ý là đoạn thoại dài như vậy!
Mà cái bảng kia thì cứ nhấp nháy lung tung, Trì Kính đành căng mắt ra nhìn từng chữ, hơi tiếc nuối là mình đã nói quá sớm.
Phải đọc xong hết, học thuộc mới là phải!
Nhưng mũi tên đã bắn đi không thể quay lại, Triệu Lăng Thừa đã nhìn qua bên này, Trì Kính đành cắn răng nói tiếp, vừa cố gắng đọc, vừa lắp bắp: “Điện hạ… điện hạ nói câu này… có… quá sơ suất không ạ? Điện hạ có bao giờ nghĩ đến… hay là… chỉ mình điện hạ thấy mệt thôi… Hoàng thượng ngày ngày bận trăm công nghìn việc, Hoàng hậu nương nương còn bệnh, đêm khuya cũng đến Đông Cung thăm điện hạ…”
“Điện hạ, chỉ biết nghĩ cho mình mà thôi!”
Hú hồn, xong rồi! Quả là búa tạ đập xuống, đanh thép kiên cường!
Trì Kính thở phào nhẹ nhõm, mặt hiện rõ một nụ cười chiến thắng.
Đáng đời!
Triệu Lăng Thừa nghe xong, mặt càng sa sầm, khóe môi giật mạnh.
Cái quái gì vậy?
Hệ thống phản công không quá mạnh mẽ, chỉ có thể cảm nhận thay đổi cảm xúc tức thời của đối tượng khi bị công kích, ghi nhận mức độ thiện cảm.
Ngay khi bắt được cảm xúc tiêu cực của Triệu Lăng Thừa, Trì Kính chỉ nghe thấy hệ thống báo cáo bên tai:
[Điểm phản công hiện tại là 1, thiện cảm 99, tiến độ nhiệm vụ 1/100, xin người chơi tiếp tục cố gắng, nhanh chóng đạt thiện cảm bằng không!]
Tiếc là Trì Kính chẳng thấy vui vẻ gì, ngược lại còn bực mình, nghiến răng ken két: “Cái gì? Tôi nói mệt đứt hơi cả một tràng mà thiện cảm chỉ trừ có 1 điểm thôi sao?”
[Đúng vậy, để tránh việc trục lợi điểm và hệ thống bị quá tải, mỗi ngày chỉ có thể trừ tối đa 1 điểm thiện cảm.]