Tình trạng: chưa beta
Hổ Gầm nghe nói hai người bị thương, nghĩ rằng có thể là do người của Trạch bộ lạc làm.
Rốt cuộc, Mộc bộ lạc vì không có tư tế, thường bị các bộ lạc khác khi dễ.
Chuyện bị việc bị các bộ lạc khác đánh bị thương kiểu này hầu như có thể xảy ra mỗi ngày.
Mặc dù Trạch bộ lạc không đối xử với họ như vậy, nhưng cũng chưa từng cho họ sắc mặt tốt.
Tuy nhiên, Hổ Gầm vẫn thấy Trạch bộ lạc không có tấn công quá mức vào họ, nên mới quyết định đưa tộc nhân của họ trở về. Không ngờ lần này, đối phương lại để lộ bộ mặt thật.
Các lão nhân thường hay kể rằng trước đây họ sống ở Thú Thành, nơi được Thần Thú che chở.
Thú Thành có vô số bảo vật và cả những chiến sĩ thần thú.
Chiến sĩ thần thú là cấp bậc cao nhất trong thú nhân chiến sĩ.
Họ thậm chí có thể hô mưa gọi gió, là mục tiêu hướng tới của mọi thú nhân.
Hổ Gầm không thể tưởng tượng được trước đây Mộc bộ lạc sống ở Thú Thành sẽ là hình ảnh như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là bộ dạng hiện tại.
Tộc ăn thịt người chỉ cần nhúc nhích là có thể tới bắt người. Diêm Bộ không bán muối cho họ, các bộ lạc khác cũng sẽ lựa chọn cướp bóc Mộc bộ lạc khi họ thiếu thốn lương thực và thức ăn.
Hiện tại, Trạch bộ lạc cũng tham gia vào việc này, họ đã có lòng tốt đưa người trở về, vậy mà còn bị đánh cho trọng thương!
Hổ Gầm trong lòng cảm thấy ngột ngạt, như thể có một khối đá nặng đè nén.
Mộc bộ lạc bây giờ đã có được tư tế do Thần Thú ban cho, và hắn muốn nỗ lực hơn nữa để huấn luyện bản thân, trước khi mùa đông đến, thú hình của hắn nhất định phải thành công tiến cấp.
Hắn không thể để tư tế đi cùng họ mà bị khinh thường.
Hắn quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn!
Thẩm Nùng vội vã đuổi tới, khi vào bên trong tòa nhà cỏ, cậu chỉ thấy hai người đang nằm trên mặt đất, không có gì cả, chỉ là một tấm thảm cỏ đơn giản để che nắng mưa vào mùa hè.
Mặc dù mùa hè ban ngày rất dài, nhưng lúc này trời đã tối. Trong căn nhà cỏ tối tăm, không gian đen như mực.
Khi Thỏ Phong đem cây đuốc tới chiếu sáng, Thẩm Nùng mới thấy rõ tình trạng thương tích của hai người.
Dương Lôi và Dương Điện đều bị thương rất nặng. Một người có một lỗ thủng lớn ở đùi, trong khi người kia lại có một viên đá khảm vào bả vai.
Tuy nhiên, trên các vết thương của họ đều phủ đầy một lớp bùn đất, bởi vì máu vẫn không ngừng chảy, khiến cho xung quanh vết thương biến thành một khối bùn đỏ.
Thẩm Nùng đoán rằng bọn họ đã lấp đất vào vết thương với hy vọng cầm máu.
Cậu càng thêm kinh ngạc trước sức sống của thú nhân, mặc dù bị thương nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu, nhưng họ vẫn còn sống, thậm chí vết thương còn bị nhiễm bẩn mà vẫn chưa tắt thở.
Nếu vết thương này ở trên người cậu, e rằng chỉ trong vòng một giờ, đã không còn sống.
Lúc này, Thỏ Đông từ bên ngoài căn nhà cỏ bước vào, trên tay cầm một chiếc lá lớn, trông có vẻ như muốn dùng để băng bó vết thương cho hai người.
Thỏ Đông thấy Thẩm Nùng thì cúi đầu cung kính nói: “Tư tế.”
Thẩm Nùng liếc nhìn chiếc lá trong tay cô và nói: “Về sau, không cần rải đất lên vết thương của người bị thương. Làm như vậy chỉ khiến họ bị thương nặng hơn.”
Thỏ Đông có chút khó xử “Nhưng mà, chính là lão tư tế trước kia cũng đã dùng cách này để cầm máu cho người bị thương, không lâu sau thì người đó đã khỏe lại.”
Thẩm Nùng thầm nghĩ, đó là do đất sao? Đó là sống dai như trâu được chưa!
Nếu xét theo quan điểm mê tín, thì chính là Thần Thú không thu nhận hắn. Còn nếu nhìn từ góc độ khoa học, thì đó là do hắn có hệ miễn dịch rất mạnh mẽ, khiến hắn có thể sống sót qua giai đoạn đó.
Vậy thì, đất đai có liên quan gì? Chả có liên quan gì cả!
Hổ Gầm đứng một bên, vẻ mặt nghiêm túc. Mạng sống của hắn hiện giờ là do tư tế cứu sống. Quan trọng hơn, tư tế chính là người được Thần Thú ban phước.
Tư tế nói điều gì cũng đều có lý!
Hổ Gầm hiện tại cái gì cũng tư tế, cái kia cũng tư tế.
“Thỏ Đông, tư tế trước ông ta rất già rồi, có thể ông ấy nhớ lầm. Nếu không, tại sao trước đây chúng ta vẫn dùng phương pháp này mà không cứu sống được người?”
Thẩm Nùng thầm nghĩ điều này là do thể chất của các ngươi hiện tại không tốt bằng trước đây, không chịu nổi được.
Thỏ Đông nhấp môi, cẩn thận suy nghĩ, sau đó cảm thấy Hổ Gầm nói rất có lý. Nếu phương pháp đó thật sự hiệu quả, thì cha cô chắc chắn sẽ không chết sau khi đã mất nhiều máu như vậy.
“Nhưng, chúng ta không làm như vậy, thì còn có biện pháp nào để ngăn họ chảy máu?” Thỏ Đông nghĩ đến việc cha đã chết vì mất quá nhiều máu, cảm thấy rất đau lòng. “Nếu cứ tiếp tục như vậy, họ sẽ chết mất.”
Ở đây là thời đại nguyên thủy, không có nhiều công nghệ hiện đại để cầm máu một cách nhanh chóng.
Thẩm Nùng biết rằng hệ thống không đáng tin cậy và sẽ không giúp được hai người này. May mắn thay, hệ thống đã cung cấp cho cậu một loại nước thuốc có thể chữa trị.
Mộc hệ dị năng có hiệu quả chữa trị nhất định, nếu không, cậu chỉ có thể xử lý sạch sẽ miệng vết thương rồi mặc cho số phận. Dù hiện tại cậu chỉ là cấp một dị năng, nhưng ít nhất cũng có thể giúp hai người giảm bớt một chút đau đớn, ngừng chảy máu, và không để họ tử vong vì mất máu quá nhiều.
“Trước tiên, hãy dùng đá nung để đun nước ấm.” Ở đây không có cồn, cũng không có rượu, mà nước lã lại chứa quá nhiều vi khuẩn, vì vậy chỉ có thể nấu nước.
Hổ Gầm phản ứng nhanh nhất. Nghe Thẩm Nùng vừa dứt lời, hắn lập tức đi chuẩn bị, vội vàng đốt những viên đá để đun nước ấm.
Thẩm Nùng không phải chờ lâu, Hổ Gầm liền ôm theo những viên đá lớn, lộc cộc chạy về phía nhà cỏ.
Dù nhìn bề ngoài gầy gò, nhưng là thành viên của đội săn thú, sức mạnh của hắn thực sự rất lớn.
Thẩm Nùng xé những mảnh vải vụn trên ống quần của mình, dùng nước ấm rửa sạch rồi nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho Dương Lôi và Dương Điện.
Một bên rửa sạch, một bên Thẩm Nùng giải thích “Vạn nhất sau này gặp chuyện, mặc dù ta không thể kịp thời chạy tới, nhưng miệng vết thương cũng có thể được xử lý cơ bản.”
“Trong bùn đất có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể nhìn thấy, chúng có thể làm miệng vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí có khả năng dẫn đến cái chết.”
“Về sau, để xử lý miệng vết thương, có thể dùng nước ấm để rửa sạch da thú, rồi dùng chính da thú đó để làm sạch miệng vết thương, cuối cùng đắp lên những loại thảo dược có tác dụng cầm máu.”
Thẩm Nùng lại một lần nữa nhấn mạnh: “Quan trọng là không cần dùng bùn đất.”
Thỏ Đông lắng nghe từng lời Thẩm Nùng nói một cách nghiêm túc. Khi nghe đến “thảo dược,” cô cảm thấy kích động và hỏi: “Tư tế, sau này chúng ta có thể có thảo dược cầm máu sao?”
Chỉ có tư tế đại bộ lạc mới biết được những loại thảo dược có thể dùng để cầm máu, và Đại Tư Tế Thú Thành thì càng có khả năng sử dụng những loại thảo dược được thiên địa ban tặng để chữa bệnh.
Thẩm Nùng nghe Thỏ Đông hỏi như vậy, lập tức gật đầu.
Dù cậu chuyên nghiên cứu thực vật, nhưng cũng có nhiều kiến thức về thảo dược.
Đều cùng là thực vật “Đương nhiên rồi.”
Nói đến đây, Thẩm Nùng cảm thấy cần phải thu thập một ít thảo dược có thể sử dụng và chuẩn bị sẵn sàng trong bộ lạc để ứng phó với bất kỳ tình huống nào.
Thỏ Đông trong lòng sinh ra mong ước, nếu cô cũng có thể theo tư tế học về thảo dược thì thật tốt.
Tuy nhiên, cô cũng biết chuyện này là không khả năng, chỉ có người kế nhiệm tư tế mới có cơ hội học hỏi từ tư tế, còn những người khác thì không.
Thẩm Nùng tốn không ít sức lực để làm sạch vết thương. Khi cậu lấy hòn đá ra khỏi bả vai của Dương Điện, ống quần vải vụn của cậu cũng bị xé nát, thành ra thành một chiếc quần lửng thoải mái và thoáng mát.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, cậu bắt đầu sử dụng dị năng để cầm máu cho hai người.
Ánh sáng lục sắc giống như mùa xuân mới khai mở, mang theo vô hạn sức sống.
Ánh sáng nhạt phủ xuống, từ sâu trong vết thương có thể thấy máu dần dần ngừng chảy. Theo thời gian trôi qua, ánh sáng dần bao trùm, có thể thấy trên xương cốt được phủ bởi một lớp thịt mới.
Dị năng của Thẩm Nùng đã đến cực hạn, mồ hôi rịn ra từ trán, một phần chảy xuống xương quai xanh tinh xảo.
Cậu tiện tay lau mồ hôi, sau đó xé chiếc quần ra thành những miếng nhỏ để băng bó miệng vết thương cho hai người.
“Hai người không được tùy ý động đậy, có chuyện gì kêu tôi .”
Dị năng sử dụng quá độ có thể dẫn đến hôn mê, cậu hiện tại vẫn còn có thể chịu đựng, vì vậy trực tiếp rời khỏi nhà cỏ, quay về sơn động của mình.
Bởi vậy, cậu không hề nhận ra vẻ mặt hoảng sợ và vui sướиɠ của ba người ở lại trong nhà cỏ.
Ba người trong nhà cỏ vốn không dám ra ngoài, giờ thấy Thẩm Nùng rời đi, thần kinh căng thẳng quá độ đã buông lỏng, họ thở phào nhẹ nhõm.
Hổ Gầm như để xác định điều mình vừa thấy, hỏi: “Tư tế… Tư tế vừa rồi là dùng sức mạnh của Thần Thú, ta không nhìn nhầm chứ?”
Thỏ Phong và Thỏ Đông cùng nhau xác nhận: “Đúng, đó là sức mạnh Thần Thú.”
Họ không thể nhìn nhầm, bởi vì từng trải nghiệm qua sức mạnh của Thần Thú khi bị đánh bại mà không thể phản kháng, phải chạy trốn tới nơi biên giới này.
Đây là sức mạnh cao cấp mà chỉ có những tư tế đỉnh cao mới sở hữu, và giờ đây tư tế của họ cũng có được Thần Thú chi lực!
Quả thật là một điều tuyệt vời!
Nhưng suy nghĩ lại cũng không khó hiểu, bởi vì tư tế của họ chính là người bên cạnh Thần Thú, nên việc sở hữu Thần Thú chi lực không phải là điều quá bình thường sao.
Trong động, Thẩm Nùng dùng Ngải Thảo để đun thành một cái bát nước, bên cạnh còn để một bó nhỏ Ngải Thảo. Đêm nay, cậu không cần phải lo lắng về muỗi.
Tuy nhiên, da thú mà cậu trải trên mặt đất thật sự rất thô ráp, hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy qua một đêm, mùi hôi từ da thú càng thêm nồng nặc, xộc thẳng vào mũi.
Dù vậy, Thẩm Nùng không còn lựa chọn nào khác, chỉ biết nằm thẳng trên mặt đất. Cái lạnh và ẩm ướt của mặt đất thật sự không tốt cho cơ thể.
Cậu hiểu rằng việc bày ra dị năng lần này để cứu người cũng là một thí nghiệm.
Thẩm Nùng chú ý xem Mộc bộ lạc rốt cuộc có thực sự kính sợ cậu hay không, hay chỉ là vì những biểu hiện khác thường mà có sự nghi ngờ.
“Hệ thống, ta nhớ là ngươi có chức năng phòng ngự. Mở nó lên ngay bây giờ. Nếu có bất kỳ động tĩnh nào từ Mộc bộ lạc, hãy gϊếŧ họ.”
Chức năng phòng ngự là một lớp bảo vệ mà hệ thống cung cấp cho ký chủ. Chức năng này chỉ có thể được kích hoạt khi ký chủ không thể tự kiểm soát bản thân. Phòng ngự là chính, còn gϊếŧ người là phụ.
Tất cả đều phụ thuộc vào ý chí của ký chủ.
Thẩm Nùng lúc này đã đạt đủ điều kiện để kích hoạt, hệ thống ngay lập tức mở trình tự và thiết lập theo yêu cầu của Thẩm Nùng. Sau khi hoàn tất, nó xác nhận: “Ký chủ đã xác nhận gϊếŧ họ?”
“Ta vì cứu bọn họ mà trở thành bộ dạng này, nếu bọn họ vẫn còn có dị tâm với ta, thì không gϊếŧ cũng phải để lại chút lưu luyến?” Thẩm Nùng lẩm bẩm trong trạng thái hôn mê, “Nếu thực sự có dị tâm, thì không gϊếŧ bọn họ, thì cái chết là kết quả cho ta…”
Cậu sinh tồn trong thời đại tinh tế cũng không dễ dàng, nếu không thì mọi người đã không phải cố gắng mua Mộc Thương. Từ nhỏ là cô nhi, Thẩm Nùng luôn nhận thức rõ ràng ý nghĩa của sự sinh tồn.
Thẩm Nùng bị ánh mặt trời chói mắt chiếu tỉnh, khi ý thức khôi phục, cậu liền đứng dậy vận động gân cốt.
Sau một đêm ngủ trên mặt đất, toàn thân đau nhức.
May mắn là cậu xuyên không vào mùa hè, mặc dù có dị năng giúp cơ thể nhanh chóng khôi phục trạng thái tốt nhất, nhưng vẫn không thể chịu đựng được cái lạnh.
Hệ thống xác nhận tình trạng của Thẩm Nùng bình thường, sau đó báo cáo cho cậu tình hình Mộc bộ lạc khi cậu hôn mê: “Do buổi tối ăn uống no nê, không chỉ có di chuyển, mà người Mộc bộ lạc còn ngủ say hơn cả ngươi.”
Hệ thống nghĩ, cái đầu nhỏ đang hếch mũi, vẻ mặt khinh thường: “Ta đã mở hệ thống phòng ngự, mà kết quả lại chỉ có thế này?”
Nó còn tưởng rằng có thể chứng kiến một trận chém gϊếŧ nguyên thủy, không ngờ một đêm gió êm sóng lặng, quả thực giống như là một cuộc vui không có gì xảy ra.
Thẩm Nùng đối với kết quả này rất hài lòng, ít nhất là không cần phải đổi một bộ lạc khác để thực hiện hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Trước đó, Thẩm Nùng không mua đường, mà chỉ cùng hệ thống cò kè mặc cả để đổi lấy một vài bộ dụng cụ tẩy rửa và quần áo đủ để tắm rửa, sau đó để lại trong kho hàng của hệ thống.
Rửa mặt đơn giản xong, Thẩm Nùng đi kiểm tra thương thế của Dương Lôi và Dương Điện.
Miệng vết thương của hai người phục hồi khá tốt, giờ chỉ có chút nóng lên, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Tư tế.” Hổ Gầm từ bên ngoài đi vào, trông có vẻ lo lắng. Nghĩ đến việc Thẩm Nùng đã sử dụng Thần Thú chi lực ngày hôm qua, Hổ Gầm càng cảm thấy sợ hãi hơn. “Có một người thuộc Trạch bộ lạc bị chúng ta bắt, ngươi mau đến xem sao?”
Thẩm Nùng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của Hổ Gầm, cẩn thận nghĩ lại thì hẳn là có liên quan đến dị năng của cậu.
Là sợ hãi, không phải tò mò
Thẩm Nùng nhận ra rằng mình lại vô tình tạo ra một số liên kết kỳ lạ với thế giới này.
“Các ngươi khi nào đi Trạch bộ lạc bắt người?” Thẩm Nùng cảm thấy có chút nghi ngờ, bởi vì hệ thống không phải đã nói rằng Mộc bộ lạc đêm qua không có gì động tĩnh gì sao?
“Chúng ta không đi Trạch bộ lạc, mà chính hắn tự tới Mộc bộ lạc.”
Hổ Gầm giải thích: “Dương Lôi và Dương Điện chính là do hắn ta khiêng về đây. Thỏ Phong đã hỏi hắn sao lại bị thương, nhưng hắn vẫn không chịu nói. Cả đêm qua, hắn cũng không nói gì.”
“Thỏ Phong quyết định hôm nay sẽ đánh hắn một trận, ép hắn phải mở miệng nói chuyện.”
Không nói lời nào? Có thể là người câm?
Nếu thực sự là người câm, thì cho dù có đánh chết cũng không nói được gì.
Thẩm Nùng nói: “Mang ta đi xem thử.”
Cậu tự nhiên nghĩ rằng có thể khiêng Dương Lôi và Dương Điện hai người về Mộc bộ lạc là một người mạnh mẽ, nhưng khi nghĩ đến sức mạnh kỳ lạ của thú nhân, ít nhất cũng phải ngang ngửa Hổ Gầm.
Khi Thẩm Nùng đến nơi, cậu thấy một gã gầy gò như cọng rơm đang co ro bên gốc cây, bị bảy tám người Mộc bộ lạc vây quanh. Hình ảnh có chút kỳ quái.
Không phải nói đến nhìn người của Trạch bộ lạc sao.
Người đâu?
“Tư tế, chính là hắn.” Hổ Gầm chỉ thẳng vào kẻ mà Thẩm Nùng vừa mới xem nhẹ, “Chính là tên thiếu niên đó.”
Thẩm Nùng lại một lần nữa nhận thức sức mạnh của thú nhân, hình thể và sức mạnh của họ thật sự kém xa.
Khi thiếu niên đó nghe thấy hai chữ “Tư tế” rốt cuộc có phản ứng.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, đầy hung ác, giống như một con mãnh thú, tiếp theo nháy mắt liền phải xông tới, như thể muốn sống sờ sờ cắn chết Thẩm Nùng.
Thẩm Nùng nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, cảm thấy hơi bất ngờ.
Ánh mắt này, quả thật rất hung dữ.
Gương mặt của thiếu niên đầy vết máu, tóc thì bết lại thành từng lọn, trông vừa bẩn vừa hôi hám.
Thẩm Nùng khẽ nâng cằm thiếu niên lên, nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, và bỗng nhớ ra đây chính là người mà họ đã gặp khi đi săn thú trước đó.
Thẩm Nùng chăm chú nhìn vào ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao của thiếu niên, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đầu ngón tay trắng nõn sạch sẽ của Thẩm Nùng tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với làn da đen nhẻm bẩn thỉu của hắn ta. Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến vuốt ve cảm giác của hắn.
Thiếu niên chóp mũi khẽ nhúc nhích, hắn ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu.
Mùi hương này thoải mái, tươi mát và sạch sẽ.
Nó đến từ người đứng trước mặt, người mà có vẻ như tỏa ra ánh sáng.
Không phải là tư tế của Trạch bộ lạc, mà là tư tế của Mộc bộ lạc.
Thiếu niên nghĩ như vậy, đôi mắt hung ác của hắn ngay lập tức tiêu tán, thay vào đó là một ánh nhìn bình tĩnh, trong trẻo.
Hắn chăm chú nhìn người trước mặt, người có giọng nói dễ nghe như tiếng suối, và cất tiếng: “Chọn.”
Thẩm Nùng lấy ra một miếng vải vụn để lau tay, đó là một mảnh vải thừa mà cậu đã để lại để sử dụng làm khăn. Cậu tiếp tục hỏi thiếu niên về việc Dương Lôi và Dương Điện bị thương như thế nào, trong khi trong tâm trí đang gõ vào hệ thống, vừa tập trung hỏi về ý nghĩa của từ "chọn".
Hệ thống hiện ra một hình ảnh nhỏ với một con nhân vật, trên đó có một bảng chữ ghi "Chọn".
Chọn lời ít ý nhiều mà trả lời: “Tộc ăn thịt người tấn công Trạch bộ lạc, bọn họ đã gặp phải.”
Thẩm Nùng nhíu mày, lại gặp tộc ăn thịt người. Mộc bộ lạc và Trạch bộ lạc ở gần nhau, và Mộc bộ lạc đã nhiều lần đối mặt với sự tấn công của tộc ăn thịt người. Rõ ràng, cậu cần phải tìm cách giải quyết mối đe dọa này một cách triệt để.
“Chờ Dương Lôi và Dương Điện tỉnh lại, hỏi họ một lần nữa. Nếu họ nói giống như thiếu niên này, thì hãy thả người và để hắn tự trở về Trạch bộ lạc,” Thẩm Nùng nói.
Sau khi nói xong, cậu định rời đi, nhưng lại cảm thấy tay mình bị giữ chặt.
Làn da truyền đến cảm giác ấm áp, Thẩm Nùng cúi đầu nhìn lại, thấy một bàn tay nhỏ dơ bẩn đang níu kéo cậu.
Dơ quá, dơ muốn chết luôn.
Tộc ăn thịt người tấn công đối với những người khác có thể là một sự tồn tại cần phải trừ bỏ, nhưng với Chọn, đó lại là cơ hội để hắn tái sinh.
“Không trở về bộ lạc” hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Nùng, ánh mắt đầy quyết tâm. “Cầu xin ngươi cho ta ở lại đây.”
Chọn hiểu rằng trong bộ lạc, những người được thu nhận đều là thú nhân chiến sĩ hoặc nữ nhân. Nhưng hắn không phải là chiến sĩ, cũng không phải nữ nhân. Hắn cảm thấy bất an, và tiếp tục nói: “Ta sức lực rất lớn, có thể bảo vệ ngươi.”
Thẩm Nùng kiềm chế cảm giác khó chịu trong lòng, để cho Chọn tùy ý nắm tay mình. Cậu thực sự hoan nghênh những người mới gia nhập bộ lạc, vì Mộc bộ lạc đang thiếu nhân lực, và việc có thêm người sẽ rất có ích.
Tuy nhiên, khi nghe Chọn nói rằng hắn có thể bảo vệ mình, Thẩm Nùng không khỏi muốn cười. Cậu biết rằng mình không nên cản trở lòng tự tin của người khác, nhưng muốn Chọn nhận ra thực tế.
“Được rồi, ngươi bảo vệ ta” Thẩm Nùng đáp, giọng điệu thoải mái.