Kỷ Tích Thời vội vàng giật giật áo sơ mi của Sở Hoài, “Tôi... tôi phải về lớp!”
Có đánh cũng đừng đánh mặt, lỡ hủy dung thì làm sao! Nam chính không thể xấu được mà!
Sở Hoài dần bình tĩnh lại.
Anh quay người, không để Kỷ Tích Thời tiếp tục nhìn Lục Hành Dã, anh dẫn cô bước xuống cầu thang biệt thự.
Thang xoắn ốc quý phái, nội thất tinh xảo sang trọng.
Đây là một căn biệt thự ba tầng, bề ngoài trông như một tòa lâu đài nhỏ, sân vườn rộng trồng nhiều loại hoa quý cần phải tỉ mỉ chăm sóc, sân sau dường như còn có bể bơi riêng cùng các tiện ích khác.
Sở hữu một căn biệt thự như thế này trong trường đủ thấy cấp S tại Lippos có quyền lực địa vị ra sao. Chỉ bốn người thôi mà thoải mái rộng rãi cỡ này. Nếu không phải “ai đó” không thích người lạ ra vào, biệt thự hẳn sẽ phải có thêm từ mười đến hai mươi hầu gái phục vụ nữa.
Kỷ Tích Thời đoán... mấy món trang trí trong biệt thự chắc đều là cổ vật hoặc tác phẩm của danh gia.
Sở Hoài tiễn cô đến cửa, đột nhiên anh cúi thấp người: “Ở đây chờ tôi một lát.”
Anh áp sát, phát âm là lạ bật ra từng chữ khiến Kỷ Tích Thời thấy nhột nhột.
Cô vô thức rụt cổ, nhìn Sở Hoài đứng thẳng dậy quay lại vào biệt thự.
Cô thoáng ngẩn ngơ.
Tây Sâm từng nói, trong nguyên tác, nam chính nào cũng đầy tính chiếm hữu kiểm soát, thậm chí còn có vài hành vi đủ bị bỏ tù. Nhưng bây giờ xem ra...
Sở Hoài rõ ràng là người tốt.
Dù nắm tay dẫn cô đi hay khoác hờ lên vai, anh đều dùng cử chỉ rất lịch sự, cố gắng giảm thiểu tiếp xúc cơ thể, giữ khoảng cách nhất định nhưng vẫn thể hiện được thái độ của mình.
Đương nhiên, hô hấp nhân tạo là để cứu người, không tính.
Lục Hành Dã bị trừ điểm, Sở Hoài được cộng điểm.
Kỷ Tích Thời không nhận ra mình đang nhìn Sở Hoài bằng ánh mắt “mẹ vợ”, vừa định bắt đầu đếm số hoa trong vườn thì cô nghe thấy giọng Ôn Đại.
“Tích Thời!”
Ôn Đại lao đến, suýt nữa bổ nhào vào người Kỷ Tích Thời, cô kiểm tra Kỷ Tích Thời từ trên xuống dưới.
“Mình không sao!” Kỷ Tích Thời xoay một vòng trước mặt cô bạn, nâng váy lên chào một cách đáng yêu, “Mình vẫn ổn mà, cậu đừng lo.”
Chỉ là khi vén váy để lộ một vết bầm tím nhỏ trên chân, là vết tích sau khi bị đá trúng ở dưới nước.
Ôn Đại thở phào nhẹ nhõm, vừa định chỉnh lại chiếc nơ lệch của cô thì thấy Sở Hoài bước tới từ phía sau.
Vẫn là tông đen xanh quen thuộc.
Sở Hoài cầm một tuýp thuốc mỡ đưa cho Kỷ Tích Thời, không nói gì.
Ôn Đại kín đáo liếc nhìn trang phục của Sở Hoài, cầm túi đồ để tạm sang một bên lúc nãy đặt vào tay Kỷ Tích Thời: “Mình đã sấy khô quần áo cho cậu rồi, lát nữa vào phòng vệ sinh thay.”
Ôn Đại vừa xuất hiện là Sở Hoài ít nói hẳn, Kỷ Tích Thời đoán chắc cậu ta ngại phát âm không chuẩn, sợ để lại ấn tượng xấu nên không dám bộc lộ nhiều.
Không sao, vì tuýp thuốc bôi này, từ giờ cô chính thức là thông dịch viên của cậu ta!
Mặc váy thực sự không ăn nhập với các học sinh khác, Kỷ Tích Thời cầm túi chạy tới tòa nhà gần nhất, chui vào toilet nhanh chóng thay đồ.
Ôn Đại vừa định theo vào thì bị cô khéo léo từ chối.
“Cậu cứ đợi mình ở ngoài được rồi.”
Vừa hay, thế này có thể cho nam và nữ chính thêm chút thời gian ở bên nhau.
Không biết Ôn Đại và Sở Hoài đã trao đổi những gì, nhưng khi Kỷ Tích Thời thay đồ xong bước ra thì thấy Sở Hoài vừa mới đứng thẳng lại, dường như lúc nãy họ mới ghé tai nhau thì thầm gì đó, mái tóc đen rủ che khuất biểu cảm trên gương mặt anh.
Ôn Đại cũng đang nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau.
Trai tài gái sắc.
Cả hai đều là tóc đen.
Kỷ Tích Thời có cảm giác tự hào như thể tiến trình đã hoàn thành được năm mươi phần trăm, sự hy sinh của cô hôm nay không hề uổng phí.
Cô vui vẻ bước tới, Ôn Đại nắm tay cô, chuông vào học vừa lúc vang lên.
Kỷ Tích Thời bỗng nhận ra: “... Có phải chúng ta vừa lỡ môn tự chọn rồi không?”
Ôn Đại siết tay Kỷ Tích Thời, lo lắng hỏi: “Mình… mình đã chọn một vài môn dựa vào thành tích học tập của cậu, vì thời gian khá gấp nên mình chọn theo giống mình... Cậu không phiền chứ?”
Chủ yếu là thời gian chọn môn có giới hạn, nếu cấp S hoặc A thì còn mở được cửa sau để đổi môn, nhưng học bổng sinh tuyệt đối không thể.
Kỷ Tích Thời đương nhiên không thấy phiền!
Dù sao học môn nào cũng được, vốn dĩ cô phải theo sát Ôn Đại, giờ càng thuận tiện.
Sở Hoài cụp mắt.
Anh nhìn Ôn Đại đang nắm tay Kỷ Tích Thời, bàn tay buông thõng bên người khẽ siết lại, cố gắng kìm nén.
“Vậy đi thôi!” Kỷ Tích Thời bước lên một bước, “Bây giờ đến lớp, tiết buổi chiều có lẽ vừa kịp giờ.”
Ôn Đại lại kéo tay cô.
“Mình có chuyện muốn nói với cậu... Cậu chắc đã thấy thông báo UI rồi phải không?” Giọng Ôn Đại buồn bã, “Hôm qua mình đã tìm Lục Hành Dã, nhưng cậu ta khó giao tiếp hơn mình tưởng…”
Ôn Đại mím môi, lại nói xin lỗi.
Kỷ Tích Thời dừng bước, cô đưa tay lên.
Ôn Đại cao gần mét bảy, dáng đứng lại thẳng, Kỷ Tích Thời phải làm vậy mới có thể khiến cô cúi xuống đối diện với mắt mình.
Đôi mắt đen đầy thất vọng mơ hồ, chẳng có chút hạnh phúc nào.
“Được rồi, không có khó khăn nào là không vượt qua được,”
Cô an ủi Ôn Đại: “Dù có chuyện gì, mình cũng sẽ bảo vệ cậu!”