Chương 62: Cô rất nghiêm túc
Hắn lạnh giọng nói “Sơ Úy, cô không nên trêu chọc tôi.”
Cánh tay mềm mại choàng lên cổ hắn, cô nghiêng đầu, cười kiều mỵ “Sao em lại muốn trêu chọc anh?”
Hạ Văn Viễn nghĩ, cô gái này thật đúng là không ngoan.
Rõ ràng đã đính hôn, còn trêu chọc hắn. Nếu cô không phải là Sơ Úy, hắn sẽ vô cùng chán ghét nữ nhân này.
Nhưng cô lại là Sơ Úy.
Cô chính là Sơ Úy.
Cô rất đẹp, quyến rũ còn mềm mại. Hắn cảm thấy bản thân không phải tên háo sắc, nhưng vẫn bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
“Em đừng hối hận.” Hắn hung dữ uy hϊếp cô.
“Không hối hận.” Cô gái dưới thân mỉm cười nhẹ nhàng.
Đêm đó, Sơ Úy ngủ rất say. Sau khi xác định Hạ Văn Viễn thích cô, hơn nữa hành động đêm qua của hắn đã nói rõ suy nghĩ của hắn.
Cô thậm chí còn cho rằng hai người đã bắt đầu hẹn hò.
Cô ngọt ngào ngủ say, còn phía bên Hạ Văn Viễn lại ngủ không ngon chút nào.
Lần đầu tiên có một người phụ nữ khiến trái tim hắn rung động.
Lần đầu tiên trong lòng hắn sinh ra một thứ gọi là ‘du͙© vọиɠ’, khiến hắn không muốn quan tâm bất cứ điều gì, chỉ cần có thể đoạt lấy thứ hoàn mĩ vốn không thuộc về hắn kia.
Cho dù cô đã đính hôn với người khác, hay cô có phải là cô gái hư hỏng không.
Nếu cô là một cô gái hư hỏng, sau này hắn…sẽ quản giáo cô thật tốt, để cô không còn tâm tư sức lực đi tìm người đàn ông khác.
Hôm sau, tiếng còi đúng giờ vang lên khắp thôn làng. Sơ Úy duỗi người sảng khoái, trên môi nở nụ cười rực rỡ hơn mặt trời tháng 9.
Đoàn người đi đến ao sen, nhìn thấy rất nhiều củ sen trên bờ của Sơ Úy.
Giá trị cảm xúc +30, mở rộng ba phần.
Sơ Úy nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Trình Anh, khẽ cười một tiếng “Sao thế, có người có lòng tốt giúp đỡ tôi làm việc, cô không vui sao?”
Rõ ràng là Hạ Văn Viễn giúp cô làm, nhưng hôm qua có hai bác gái nói nhìn thấy Lí Cảnh Tùng.
Ai phá rối trong đó, ai muốn cô hiểu lầm, hiển nhiên vừa nhìn đã rõ.
Lấy đi 30 giá trị cảm xúc của cô ta cũng không tính là nhiều.
Trình Anh hèn mọn nhìn cô “Sơ Úy, cô chỉ biết dựa vào đàn ông, điều này có gì đáng tự hào sao?”
Sơ Úy khoang tay đi đến trước mặt cô ta, cười càng thêm rạng rỡ “Sao cô biết tôi nhận ân huệ của người khác không công? Làm sao cô biết tôi không báo đáp họ? Có câu ‘có qua có lại’, cái gì mà dựa vào đàn ông? Cô nói khó nghe như vậy, khiến tôi cho rằng cô đang ghen tị đó, biết không?”
Giá trị cảm xúc +50, mờ rộng năm phần.
Sơ Úy cười híp mắt.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy dọc bờ sông có một người đi đến.
Sơ Úy cắn răng, Lí Cảnh Tùng sao lại đến rồi?
Chẳng lẽ hắn còn chưa hết hi vọng? Như thế nào giống như âm hồn bất tán vậy?
Cô chạy về phía bờ sông, chặn Lí Cảnh Tùng lại, nghiến răng nghiến lợi nói “Anh đến đây làm gì?”
Sơ Úy liếc mắt một cái đã thấy ngón tay phải của hắn được quấn băng gạc.
Trong lòng cô cười nhạo, Lí Cảnh Tùng cấu kết với Trình Anh mua chuộc hai bác gái nông thôn lừa cô. Thậm chí để cho chân thật còn làm ngón tay bị thương.
Để lừa cô, hắn đúng là đã tốn công sức.
Cô không thể hiểu nổi trong đầu hắn đang nghĩ cái gì. Cô đến Thông Huyền, hắn cũng đuổi theo đến. Chẳng lẽ sinh ra trên đời, chỉ để cống hiến cho cuộc sống của người khác?
Hắn không thể sống cho chính mình một lần sao?